Tuesday, March 12, 2019

KHI VÁN ĐÃ ĐÓNG THUYỀN ...

Fr: Loan Phan
Lời than thở của một kẻ tù tội
Trước đây lỡ dại một lần
Mà nay tôi phải chung thân ngục tù
Nghĩ lại mới thấy mình ngu
Tỉnh cơn mộng đẹp, thực hư rõ ràng

Khi xưa nhẹ dạ mê nàng
Bi chừ quá muộn tan hoang cửa nhà
Thuở đầu nàng rất nết na
Đi thưa về dạ, hiền hoà dễ thương
Cùng nhau tối ngủ chung giường
Ăn cơm chung chén, ra đường chung đôi
Nàng thề chỉ có mình tôi
“ Em sẽ mãi mãi suốt đời yêu anh “
Ngờ đâu thỏ lại mọc nanh
Mèo già hoá cáo, Bụt lành hoá ma
Kể ra thì sợ người ta
Chê cười chế nhạo nói là mát dây
Nhưng thôi cho phép hôm nay
Vài hàng tâm sự giải bầy đời tôi
*****
Về nhà mới một tháng thôi
Nàng đã chễm chệ lên ngôi nữ hoàng
Bắt tôi sắm bạc mua vàng
Nhà to cửa rộng, vinh quang mặt mày
Một mình, ba dzốp tôi cầy
Cong lưng trả nợ, hao gầy tấm thân
Bẩy ngày, bẩy tối trong tuần
Về khuya, đi sớm, lúc gần, lúc xa
Thế mà nàng cũng chẳng tha
Bắt tôi làm bếp, quét nhà, rửa xe
Còn nàng thì cứ lè phè
Công dung ngôn hạnh chẳng ke, chẳng cần
Nàng theo đạo phái tam không
Không may, không nấu và không giặt đồ
Nàng yêu nhạc trẻ đít-cô
Nguyễn Hưng, Tuấn Vũ, Đon Hồ, Chế Linh
Thế Sơn, Trường Vũ, Mạnh Đình
Phòng em bốn vách toàn hình mấy cha
Phim Hàn, phim Việt, phim Hoa
Mỗi ngày vài bộ, ở nhà nàng xem
Tối khuya khi phố lên đèn
Nàng bèn mếch-kớp mon men qua cầu
Đi thăm chú chệt phố Tầu
Kêu tô mìn-thánh bắt đầu nàng ăn
Ăn rồi mà vẫn ngứa răng
Chơi thêm cháo vịt, bún măng, bún bò
Phở gà, hủ tíu Mỹ Tho
Dăm tô mới đủ vừa no bụng nàng
Bụng đầy, xuống phố lang thang
Đi xem quần áo mấy hàng mới ra
Mêy-Xi, Oan-Mác, Dza-Ra
Nàng vô nàng sắm bóp da, quần bò
Váy dài, váy ngắn, măng-tô
Bao nhiêu cũng được, chẳng lo, chẳng phiền
Vi-dza cứ sạc triền miên
Biu về cuối tháng  lấy tiền của tôi
Đem ra trả nợ mấy hồi
Làm tôi đau đớn rã rời chân tay
Thôi đành ngậm đắng nuốt cay
Đàn ông sợ vợ biết ngày nào khôn ?
Dậy vợ từ thuở còn non
Dậy bà má vợ lúc còn ở xa
Má vợ là má người ta
Đừng bao giờ rước về nhà ai ơi !
Như tôi thì quá muộn rồi
Lửa tình đã tắt, cuộc đời đi đoong
Còn đâu thời buổi vàng son
Trên răng dưới dế chẳng còn một xu
Có mắt mà cũng như mù
Chỉ còn có nước đi tu cho rồi !
Cương