Cuộc Cách Mạng Dù lại được hâm nóng khi người biểu tình ủng hộ dân chủ cố thủ vị trí của họ trên đường phố.
Cảnh sát đã bắt giữ 80 người biểu tình trong các cuộc đụng độ, sau khi hàng nghìn người dựng rào chắn trong khu vực.
Họ nói họ tức giận với sự lạm dụng cảnh sát để càn quét một điểm biểu tình ở Vượng Giác.
Anh Albert Chan, Chủ tịch Liên Minh ‘Lực lượng Nhân dân’ nói:
“Người biểu tình rất ôn hòa, họ không hề có bất kỳ dấu hiệu bạo lực nào. Họ chỉ đứng thành hàng để đối diện với cảnh sát. Nhưng rồi cảnh sát sử dụng hơi cay hay khí CS, đã khiến nhiều người bị thương.
Quận Vượng Giác là nơi diễn ra những vụ chạm trán bạo lực nhất trong hai tháng của cuộc biểu tình kêu gọi quyền bầu cử tự do khi Hồng Kông lựa chọn lãnh đạo vào năm 2017.
Bảy cảnh sát Hồng Kông bị bắt vì đánh đập người biểu tình
Người đàn ông cầm bức ảnh miêu tả Tằng Giang, thành viên của Đảng Dân sự bị các nhân viên cảnh sát mặc thường phục đánh đập tại khu vực biểu tình chính ở huyện Admiralty,Hồng Kông vàongày 23/10/2014. (Ảnh: Internet)
Trong đoạn video dài gần 4 phút được đài TVB Hồng Kông phát sóng cho thấy, nhiều cảnh sát dùng chân tay đánh đập dã man một người đàn ông đơn độc bị còng tay nằm ở góc hẻm.
Ông Tằng là thành viên của Đảng Dân sự ủng hộ dân chủ và là một trong 1.200 thành viên chịu trách nhiệm bỏ phiếu để bầu chọn Trưởng Đặc khu của thành phố. Theo báo cáo trước đó của thời báo Epoch Times, 7 cán bộ tham gia vào vụ việc đã được xác định danh tính vào ngày 23/10. Trong số đó có Chánh Thanh tra, thanh tra viên cao cấp, và một số cán bộ trong đội bảo vệ an ninh.
Ông Tằng đã đưa đơn kiện tụng. Vào ngày 26/11, cảnh sát tuyên bố rằng, theo kết quả điều tra, 7 sỹ quan cảnh sát bị bắt giữ vì tội hành hung và gây thương tích cho ông.
Trích http://vietdaikynguyen.com/v3/25223-bay-canh-sat-hong-kong-bi-bat-vi-danh-dap-nguoi-bieu-tinh/
Hong Kong riot police disperse protesters
Hồng Kông: Phong trào biểu tình dân chủ
bị phân hóa
Thanh Phương (RFI)
Người biểu tình còn lại tại Mong Kok: theo thăm dò,
83% ý kiến cho rằng nên chấm dứt phong trào biểu tình - REUTERS
/B.Yip Phong trào biểu tình đòi dân chủ ở Hồng
Kông hiện đang bị phân hóa giữa một bên là những người muốn thúc đẩy trở lại
phong trào và bên kia là những người chủ trương chấm dứt phong trào.
Sau gần hai tháng biểu tình ngồi và gây
cản trở lưu thông ở các trục lộ chính, sự ủng hộ của người dân Hồng Kông đối với
phong trào đòi dân chủ đã giảm bớt, trong khi đó hầu như không có hy vọng tái
lập đối thoại giữa những người biểu tình với chính quyền Hồng Kông.
Những người biểu tình đòi là tân lãnh đạo
Đặc khu hành chính Hồng Kông phải được bầu một cách dân chủ thật sự, tức là theo
thể thức phổ thông đầu phiếu trực tiếp, nhưng Trung Quốc vẫn đòi là các ứng cử
viên trong cuộc bầu cử trưởng Đặc khu vào năm 2017 phải do một ủy ban thân Bắc
Kinh phê chuẩn.
Để đòi chính quyền Hồng Kông và Trung
Quốc đáp ứng yêu sách của họ, những nhà hoạt động dân chủ và các sinh viên đã tổ
chức nhiều cuộc biểu tình ngồi và tập hợp, mà ban đầu có khi quy tụ đến hàng
chục ngàn người, ở các trục lộ chính của Hồng Kông, gây tắc nghẽn giao thông và
làm xáo trộn hoạt động thương mại, kinh tế tại thuộc địa cũ của Anh
quốc.
Nhưng người dân Hồng Kông ngày càng tỏ ra
bực bội trước những phiền toái do phong trào biểu tình gây ra, cho nên số người
ủng hộ phong trào đã giảm mạnh. Cụ thể là theo kết quả một cuộc thăm dò trong
tuần này, có đến 83% trong số 513 người được hỏi nói rằng họ muốn phong trào
biểu tình chấm dứt và 60% yêu cầu chính quyền Hồng Kông giải tỏa các khu vực
biểu tình.
Bản thân một số nhân vật nổi bật trong
phong trào nay cũng cho rằng hình thức đấu tranh bằng cách chiếm lĩnh đường phố
đã hết tác dụng, nên phải chuyển hướng đấu tranh cho mục tiêu đòi dân chủ, mục
tiêu hiện vẫn được đa số dân Hồng Kông tán đồng. Nhưng một số nhân vật khác thì
lại nhất quyết muốn duy trì phong trào chiếm đóng đường phố, cho dù chuyện gì sẽ
xảy ra kế tiếp.
Vì thấy là sự ủng hộ của công luận đối
với phong trào biểu tình đã suy giảm nhiều, chính quyền Hồng Kông đã một lần nữa
tìm cách giải tỏa các khu vực bị chiếm đóng, sau khi một tòa án trong tuần này
ra lệnh tháo dỡ các hàng rào chướng ngại vật. Việc tháo dỡ này đã bắt đầu ở khu
Admiralty và có thể sắp tiếp diễn ở khu Mong Kok, nơi đã xảy ra nhiều vụ đụng độ
dữ dội giữa cảnh sát, người biểu tình và các nhóm chống biểu tình.
Nếu các khu vực này bị giải tỏa hết thì
rõ ràng là chính quyền Hồng Kông, hay đúng hơn là chính quyền Bắc Kinh, coi như
thắng cuộc, không cần phải đưa quân đội sang đàn áp giống như thời Thiên An Môn,
mà vẫn hóa giải được làn sóng đấu tranh dân chủ ở Hồng Kông.
Hồng Kông, « con mồi » để Bắc Kinh bẫy
« cá lớn » Đài Loan
Minh Anh (RFI)
Sinh viên Hồng Kông biểu tình trước địa điểm thượng
cờ mừng Quốc khánh Trung Quốc, 01/10/2014.REUTERS/Tyrone
Siu
Diễn biến tại Hồng Kông tiếp tục chiếm
lĩnh các trang báo Pháp sáng nay 02/10/2014. Qua vụ Hồng Kông, Đài Loan nghi ngờ
chính sách « Một quốc gia, hai chế độ » của Bắc Kinh. « Cách mạng ô dù » tại
Hồng Kông tiếp tục thách thức Bắc Kinh. Hồng Kông muốn lãnh đạo Lương Chấn Anh
từ chức. Trước sự nổi dậy của Hồng Kông, Bắc Kinh vờ bình thản và người dân Hoa
lục mù thông tin về Hồng Kông. Trên đây là những nhận định chung của các tờ
báo.
Bắc Kinh, kẻ nuốt lời
hứa
Xã luận của Le Monde trên trang nhất có
tựa đề : « Hồng Kông : thách thức chính trị cho Trung Quốc ». Kể từ sau vụ Thiên
An Môn 1989, đây là lần đầu tiên chính quyền Trung Quốc bị thách thức như thế.
Một thách thức đầy khó khăn. Nhưng Bắc Kinh phải gánh lấy toàn bộ trách nhiệm.
Bởi vì chính Bắc Kinh mới là kẻ thất hứa (như những gì báo chí Pháp nhận định
trong những ngày qua). Bài viết cho rằng đó là một sự tiến triển phù hợp với
những gì đã được thương lượng giữa Anh quốc và Trung Quốc trước khi trao
trả.
Xu hướng đó phù hợp với nguyên tắc : «
Một quốc gia, hai chế độ ». Nói một cách khác, Hồng Kông, nằm trong Trung Quốc,
nhưng vẫn giữ cách điều hành của mình : một nền tư pháp độc lập, Nhà nước pháp
quyền, các quyền tự do cơ bản, nhất là trong lãnh vực truyền thông.
Nhưng vào trung tuần tháng Tám năm 2014,
Bắc Kinh thông báo nắm quyền kiểm soát tối ưu về việc chọn ứng viên tranh cử.
Nghiêm trọng hơn nữa, trước đó, trong Sách trắng công bố vào tháng 06/2014, có
nói rằng chính quyền xác quyết vị thế của Hồng Kông được tồn tại là vì Bắc Kinh
dung túng. Trung Quốc yêu cầu các thẩm phán và công chức trên cựu lục địa phải
chứng thực tình yêu với « mẫu quốc », xem như là bày tỏ lòng trung thành với
đảng cộng sản. Hiểu một cách khác, lý trí nhà nước Trung Hoa đặt trên cả nhà
nước Pháp quyền của Hồng Kông. Một sự phản bội, ít nhất trong tinh thần những
cam kết 1997, Le Monde viết.
Hồng Kông là « mồi » để bẫy « cá
lớn » Đài Loan
Thế nhưng, « Đàng sau Hồng Kông, cả ván
cờ Đài Loan » là nhận định của Libération. Đây cũng là tựa đề bài phân tích.
Chính sách « Một quốc gia, hai chế độ » : là một công thức cho phép Trung Quốc
thu hồi lại Hồng Kông. Nhưng nó cũng là một công cụ phục vụ cho chủ nghĩa bành
trướng của Bắc Kinh. Và để rồi từ đó ngấp nghé sang đảo quốc Đài Loan.
Đối với Libération, « Một quốc gia, hai
chế độ » là một kiểu khái niệm kỳ lạ. Kiểu mô hình « tâm thần » khá đặc trưng
này, lúc khởi đầu do chính Bắc Kinh đề xuất để thu hồi đảo quốc từ tay người
Anh. Theo đó, Hồng Kông được phép giữ nguyên hệ thống điều hành và những quyền
tự do ngôn luận trong khi mà chính người dân trong Đại lục không hề được
hưởng.
Và cũng chính với nguyên tắc đầy nghịch
lý này mà Bắc Kinh dự tính hoàn thành « nhiệm vụ vinh quang » được đề ra là «
Thống nhất toàn Trung Quốc » bằng cách « hợp nhất Đài Loan ». Thậm chí, Đài Bắc
có thể duy trì quân đội của mình, theo như lời hứa của Bắc Kinh.
Công thức « Một quốc gia, hai chế độ »,
không phải chỉ xuất hiện trong cuộc thương lượng lấy lại Hồng Kông, mà là do Mao
Trạch Đông đề xuất vào năm 1960 với chính quyền theo xu hướng dân tộc chủ nghĩa
đại bại. Theo đó, cái giá phải trả cho việc nếu chấp nhận hợp nhất, chính phủ
của ông Tưởng Giới Thạch chỉ việc từ bỏ chủ quyền trong các chính sách ngoại
giao. Phần còn lại Đài Bắc được giữ nguyên. Lời đề xuất đó bị ông Tưởng Giới
Thạch chế giễu vào thời điểm đó.
Đài Loan không phải là lãnh thổ duy nhất
tin tưởng vào những lời « hứa hảo » của Bắc Kinh. Trong những năm 1950, sự « hào
phóng » đó cũng được chế độ cộng sản giơ ra với nhiều vùng khác nhau như Tây
Tạng hay Tân Cương để đổi lấy sự tự trị bằng quyền bảo hộ của Trung Quốc. Nhưng
những gì xảy ra ở Tây Tạng đã khiến cho nhiều khu vực mà vào thời điểm đó Bắc
Kinh chưa kiểm soát được đã từ chối lời đề nghị.
Bởi vì, đối với họ, công thức « Một quốc
gia, hai chế độ » dường như không có gì là bền vững mà chỉ là bước đầu cho chiến
dịch đồng hóa. Chắc chắn vì điều này, vào thời điểm trao trả Hồng Kông, Bắc Kinh
đã cam kết chỉ duy trì hệ thống chính trị hiện có trong vòng 50 năm (nghĩa là
chỉ đến năm 2047).
Đề xuất này lại được Đặng Tiểu Bình đề
cập đến với Đài Loan vào năm 1978 nhưng cũng không thành. Đến lượt mình, ông Tập
Cận Bình hồi tuần rồi cũng đưa ra trở lại, khẳng định với các nhà lãnh đạo Đài
Loan rằng công thức « Một quốc gia, hai chế độ » là điều kiện tốt nhất. Đương
nhiên ông Mã Anh Cửu, tổng thống Đài Loan đã bắn tiếng rằng đại bộ phận dân Đài
Loan phản đối đề xuất này. Bởi vì « nước Cộng hòa Trung Hoa (tên chính thức của
Đài Loan) là một quốc gia có chủ quyền, có bầu tổng thống, nghị viện và tự quản
lý công việc của mình ».
Đối với Đài Loan, chuyện Bắc Kinh bề
ngoài đã giữ lời hứa để Hồng Kông giữ nguyên các quyền tự do kể từ năm 1997, chỉ
là một « quỷ kế ». Bắc Kinh ném con mồi lớn để bẫy « con cá lớn » không ai khác
chính là Đài Loan.
Hồng Kông xác quyết nét đặc thù
trước Bắc Kinh
Trở lại với Hồng Kông, Le Monde cũng có
bài phân tích khá hay đề tựa « Hồng Kông khẳng định nét đặc thù của mình trước
Bắc Kinh ». Nếu như làn sóng bất tuân dân sự vẫn đang làm tê liệt Hồng Kông từ
cuối tuần vừa rồi (28/09/2014) không nhằm mục đích chống lại Bắc Kinh, sự kiện
làm nổi rõ những rạn nứt chính trị, văn hóa và bản sắc Hồng Kông, sau 17 năm trở
về mẫu quốc.
Người Hồng Kông duy trì một mối quan hệ
đầy mâu thuẫn với Đại lục. Một phần bản sắc chính trị được hình thành nhằm chống
lại chế độ cộng sản Trung Quốc, một chế độ mà nhiều người đã phải bỏ trốn : ký
ức tập thể Hồng Kông cũng được hình thành từ những toàn bộ hồi ức tỵ nạn này, Le
Monde viết
Theo Le Monde, dưới sự quản lý của Trung
Quốc, Hồng Kông đã bị phân cực. Một bên là một bộ phận thành phần ưu tú của xã
hội theo Trung Quốc, được các nhà tài phiệt ủng hộ và một bộ phận cựu cánh tả
theo cộng sản. Bên kia là một xã hội dân sự gần với các đảng chính trị ủng hộ
dân chủ, những người biến đặc khu hành chính thành trung tâm đấu tranh.
Ngoài những trích dẫn nhận định của nhiều
chuyên gia khác nhau về sự tiến triển của các tổ chức chính trị và xã hội dân
sự, đáng chú ý nhất là nhận định của nhà nghiên cứu Chan Ki Chit. Ông quan tâm
đến « tính Trung Quốc đầy mâu thuẫn của bản sắc Hồng Kông », được trình bày
trong tạp chí Viễn cảnh Trung Quốc. Mối tương quan giữa Hồng Kông và Trung Quốc
thay đổi theo từng theo kỳ.
Trước năm 1997, Hồng Kông xem Trung Quốc
như là một « kẻ khác », « lạc hậu và thấp hèn ». Sau khi trao trả, Trung Quốc
lại trở thành « miền đất cơ hội » cho nhiều người Hồng Kông. Nhưng nó cũng là
nguồn cội của mọi kiểu phiền toái và xung đột liên quan đến việc « phân chia
nguồn sống giữa người dân tại chỗ và các du khách đến từ Hoa lục » : dịch vụ y
tế công, bình đẳng cơ hội học đường và thậm chí sản phẩm tiêu thụ như sữa bột
chẳng hạn.
Một mặt niềm tự hào trước sự thành công
của Trung Quốc và những tương đồng về lịch sử cũng như biểu tượng văn hóa (Vạn
Lý Trường Thành, tiếng phổ thông…) đã tạo nên sự hợp nhất với Trung Quốc. Nhưng
bên cạnh đó, người Hồng Kông khát khao bảo tồn những nét đặc trưng riêng của
mình. Chính từ chỗ bị giằng xé giữa hai cảm giác, Hồng Kông đã phát triển « một
bản sắc pha trộn » : tự nhìn nhận mình vừa là Hoa, vừa là Hồng Kông. Nghĩa là,
họ phân biệt theo kiểu « Trung Quốc chính trị » và một « Trung Quốc văn hóa và
kinh tế ».
Như thế người Hồng Kông có thể « gia nhập vào bản sắc Trung Hoa,
nhưng đồng thời cũng không gắn kết với chế độ cộng sản chuyên chế và tham nhũng
».
Thế nhưng, theo nhà nghiên cứu Chan, kiểu
« chiến lược bản sắc thực dụng này cũng có giới hạn » : những bất đồng phát sinh
xung quanh tranh chấp về quyền tự trị và dân chủ hóa của Hồng Kông, ngày càng có
lợi cho xu hướng can thiệp chính trị thường xuyên hơn từ Bắc Kinh.
Hoàng Chi Phong : thần đồng cách
mạng
Trở lại với « Mùa xuân Hồng Kông » theo
như cách gọi của Libération trên trang nhất, đang thu hút được sự ủng hộ rầm rộ
của giới sinh viên học sinh và nhiều tổ chức xã hội dân sự khác, Libération đặc
biệt chú ý đến gương mặt lãnh đạo trẻ 17 tuổi qua hàng tựa: « Hoàng Chi Phong,
thần đồng cách mạng ».
Hoàng Chi Phong, thần đồng chính trị 17
tuổi, giờ đã trở thành « khắc tinh » của chế độ cộng sản Trung Quốc, Libération
viết. Lúc 12 tuổi, cậu đã thành lập Scholarism, hội đoàn sinh viên-học sinh.
Chính nghiệp đoàn sinh viên này đã tung ra chiến dịch bất tuân dân sự làm chấn
động cả Hồng Kông.
« Thân hình mảnh khảnh, với cặp kính cận
đen, nhưng tài diễn thuyết tuyệt vời ». Cách đây hai năm, chính cậu đã đấu tranh
chống lại chính quyền Hồng Kông quyết định đưa việc giảng dạy « lòng yêu nước »
vào trong trường cấp 1và hai. Vì những bài giảng đó bỏ qua những giai đoạn đen
tối của lịch sử Trung Quốc như nạn đói trong những năm 1958-1962, cướp đi sinh
mạng của 45 triệu người ; các vụ truy bức trong Cách mạng văn hóa (1966-1976) và
đàn áp đẫm máu Thiên An Môn năm 1989.
Bắc Kinh vờ bình thản, dân Trung
Quốc mù thông tin
Đối mặt chiến thuật để tự hụt hơi của Bắc
Kinh, sinh viên Hồng Kông tiếp tục dấn tới. « Đường phố Hồng Kông ra tối hậu thư
cho Bắc Kinh » là nhận định của Le Figaro. Lãnh đạo phong trào sinh viên đe dọa
leo thang cho đến khi nào lãnh đạo đặc khu hành chính từ chức.
Le Figaro cho rằng tối hậu thư của sinh
viên là một sự đánh cược đầy rủi ro. Họ tham vọng được xử lý vấn đề trực tiếp để
bàn lại cải cách do Bắc Kinh đề ra. Theo đó, Trung Quốc sẽ sàng lọc các ứng viên
cho bầu cử lãnh đạo đặc khu vào năm 2017. Trong con mắt của nhiều người dân ở
đây, mục tiêu này quá tham vọng.
Tuy nhiên, Le Figaro đặc biệt chú ý đến
thái độ của Bắc Kinh đối với những gì đang diễn ra tại Hồng Kông trong một tuần
qua. Tờ báo nhận thấy là « Bị thách thức, chính quyền Trung Quốc vờ tỏ ra bình
thản ».
Hôm qua, 01/10/2014, là ngày Quốc khánh
nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thoạt nhìn, đài truyền hình trung ương CCTV
không để lộ cho thấy người đứng đầu nhà nước có dấu hiệu gì căng thẳng. Ông Tập
Cận Bình tỏ thái độ rất bình thản và điềm tĩnh. Lễ kỷ niệm được truyền hình trực
tiếp cho thấy ông Tập Cận Bình bình tĩnh xung quanh 2.000 vị khách mời trong Đại
sảnh đường.
Nhưng những gì đang diễn ra sôi sục tại
Hồng Kông, người dân trong nước mảy may không hề hay biết. Không một chút hình
ảnh nào được phát trên truyền hình. Hơn nữa, chưa bao chính quyền Bắc Kinh gia
tăng các biện pháp kiểm duyệt mạnh mẽ như vậy. Ngoài việc đánh cược vào sự hụt
hơi của phong trào, chính quyền trung ương tìm mọi cách tấn công vào các trang
mạng xã hội để chặn người dân xem tin tức như phong tỏa trang mạng Instagram,
đánh sập các tiểu blog…
Và nhất là chặn những nhà ly khai để họ
không thể bày tỏ sự ủng hộ. Những ai tỏ ra ủng hộ cuộc biểu tình tại Hồng Kông
đã bị chính quyền bắt giữ và thẩm vấn. Theo nhận định của một chuyên gia thuộc
tổ chức Ân xá Quốc tế Amnesty International : « Hành động trấn áp các nhà đấu
tranh tại Trung Quốc làm sáng tỏ những lý do mà nhiều người Hồng Kông bấy lâu lo
ngại : sự kiểm soát ngày càng lớn của Bắc Kinh lên chuyện nội bộ của đặc khu
hành chính ».
Như thế người Hồng Kông có thể « gia nhập vào bản sắc Trung Hoa, nhưng đồng thời cũng không gắn kết với chế độ cộng sản chuyên chế và tham nhũng ».
Trung Quốc cảnh giác dõi theo
tình hình bầu cử ở Đài loan Đăng Bởi Một Thế Giới - 07:29 29-11-2014Ứng viên độc lập Ko Wen-je có triển vọng trở thành một nhân vật đem lại không khí tươi mới cho chính trường Đài Loan.
Cuộc bầu cử ở Đài Loan vào ngày 29.11 ở Đài Loan để chọn ra những lãnh đạo địa phương đang bị đưa vào tầm theo dõi sát sao từ phía nhà cầm quyền Bắc Kinh. Giới quan sát nhận định kết quả bầu cử Đài Loan sẽ ảnh hướng đến đường lối thống nhất lãnh thổ Đài Loan vào Trung Quốc của Bắc Kinh. Cuộc bầu cử ở Đài Loan ngày 29.11 nhằm chọn ra các thị trưởng, các thành viên hội đồng thành phố, các trưởng làng và nhiều vị trí lãnh đạo ở quy mô địa phương khác. Tuy nhiên, giới phân tích chính trị hiện rất quan tâm đến việc ai sẽ là người ngồi vào ghế thị trưởng ở những thành phố lớn ở Đài Loan, đặc biệt là ở Đài Bắc và Đài Trung. Các thành phố lớn này từng là những cứ điểm của Đảng cầm quyền Quốc Dân Đảng (KMT). Tuy nhiên, tình hình hiện tại cho thấy cử tri đang ủng hộ cho phe đối lập của Quốc Dân Đảng là Đảng Dân Chủ Tiến Bộ, gọi tắt là Đảng Dân Tiến (DPP) nhiều hơn. Những cứ điểm từng là bệ phóng chính trị của Quốc Dân Đảng đang rung chuyển vì làn sóng ủng hộ của cử tri của đảng đối lập Dân Tiến. Nếu Đảng Dân Tiến giành chiến thắng trong cuộc bầu cử ngày 29.11 thì mọi việc sẽ vô cùng tệ hại cho Quốc Dân Đảng, đảng phái chính trị đang bị buộc tội thân Bắc Kinh. Các nhà phân tích cho hay nếu Quốc Dân Đảng thất bại đồng nghĩa với vô vàn khó khăn mà họ phải đối mặt trong cuộc bầu cử Tân lãnh đạo Đài Loan vào năm 2016. Triển vọng chính trị có phần mờ mịt đối với Quốc Dân Đảng do một bộ phận dân chúng Đài Loan phản đối chính sách thân Bắc Kinh của nhà lãnh đạo Đài Loan Mã Anh Cửu. Dưới thời Mã Anh Cửu, Đài Loan thắt chặt quan hệ kinh tế với Trung Quốc thông qua các hiệp định thương mại. Mối hữu hão với chính quyền Bắc Kinh của Mã Anh Cửu khiến một bộ phận dân Đài Loan không hài lòng. Theo kết quả của một số cuộc khảo sát, tỷ lệ ủng hộ Mã Anh Cửu bị giảm xuống dưới 20%. Giữa lúc đó, Bắc Kinh không hề hài lòng với chính sách theo đuổi con đường độc lập cho Đài Loan mà Đảng Dân Tiến đối lập đang theo đuổi. Nếu Dân Tiến thắng cử vào năm 2016, Bắc Kinh có rất ít hy vọng để thống nhất Đài Loan vào lãnh thổ Trung Quốc. Trở lại vào cuộc bầu cử ngày 29.11, Chang Ya-chung từ Đại học hàng đầu của Đài Loan NTU nói với phóng viên tờ Wall Street Journal: "Nếu Quốc Dân Đảng mất ghế trong những cuộc bầu cử địa phương. họ có nhiều khả năng thua cuộc trong cuộc bầu cử 2016" Và nếu điều này xảy ra, quan hệ giữa Đài Loan và Trung Quốc Đại Lục sẽ gặp thách thức. Theo giới quan sát đánh giá cuộc bầu cử ngày 29.11 là cuộc đua giữa 2 nhân vật Sean Lien, con trai cựu Phó Chủ Tịch Quốc Dân Đảng Liên Chấn và bác sĩ Ko Wen-je, một ứng viên độc lập thiếu kinh nghiệm chính trường nhưng được Đảng Dân Tiến hậu thuẫn. Đời có những chuyện kỳ lạ ít ai ngờ. Chính bác sĩ Ko là người chỉ đạo ca cấp cứu cho Sean Liên cách đây bốn năm khi ông này bị bắn vào mặt khi đang vận động cho một ứng viên Quốc Dân Đảng trong một cuộc bầu cử địa phương.
Sean Lien từng bị bắn vào mặt vào
năm 2010 khi đang vận động tranh cử cho một ứng viên của Quốc Dân Đảng.
Chính bác sĩ Ko Wen-je là người cấp cứu cho ông.
Ứng cử viên Ko kêu gọi minh bạch hóa
những việc làm chính phủ và hô hào người dân tham gia, đóng góp ý kiến vào sinh
hoạt chính trị ở Đài Loan.
Sean Lien vốn là nhà đầu tư vào ngành
ngân hàng và là người đứng đầu tập đoàn Easy Card Đài Loan.
Giới truyền thông miêu tả ông như một
"thái tử", có nhiều lợi thế vì thuộc dòng dõi quyền lực.
Trong khi, bác sĩ Ko có triển vọng trở
thành một nhân vật đem lại không khí tươi mới cho chính trường Đài Loan.
Ông Ko kêu gọi minh bạch hóa những việc
làm chính phủ và hô hào người dân tham gia, đóng góp ý kiến vào sinh hoạt chính
trị ở Đài Loan.
Trước thềm cuộc bầu cử, nhiều doanh nhân
đang trên đường trở về Đài Loan để bỏ phiếu bầu thị trưởng vào ngày thứ Bảy,
29.11.
Nhiều người trong số này được các hãng
hàng không Trung Quốc và Đài Loan hỗ trợ tiền vé máy bay.
Quốc Dân Đảng (KMT) với chủ trương thắt
chặt quan hệ với Trung Quốc được nhiều doanh nhân Đài Loan ủng hộ hơn so với
Đảng Dân chủ Tiến bộ (DPP).
Kết quả bầu cử Đài Loan sẽ ảnh
hướng như thế nào đến chiêu bài thu phục Đài Loan của Bắc Kinh?
Để trả lời câu hỏi này thì phải xét lại
dòng lịch sử.
Từ sau cuộc nội chiến của 60 năm trước,
Trung Quốc vẫn nuôi mộng sát nhập Đài Loan vào đại lục.
Lực lượng doanh nhân Đài Loan đang hoạt
động ở Trung Quốc là công cụ để chính quyền Bắc Kinh thực hiện tham vọng
này.
Mặt trận Thống nhất Lao động (UFWD) là
một đơn vị trực thuộc Ban Chấp hành Trung ương đảng Cộng sản Trung Quốc.
Cơ quan này có nhiệm vụ truyền bá ảnh
hưởng của Trung Quốc thông qua việc kiểm soát các đoàn thể không trực thuộc
đảng và các tổ chức nằm ngoài đại lục.
Hiện tổ chức này đang triển khai các
chiến dịch nhằm cản trở Đài Loan giành quyền độc lập toàn vẹn và tiến đến sáp
nhập vùng lãnh thổ 23 triệu dân này vào Trung Quốc.
Ông Li, trưởng ban Mặt trận tại Thâm
Quyến nhắc lại khẩu hiệu đậm tính dân tộc chủ nghĩa của Chủ tịch Trung Quốc Tập
Cận Bình:
“Giấc mơ Trung Hoa cũng là giấc mơ của
người dân ở hai bờ Eo biển Đài Loan – giấc mơ tái thống nhất” và kêu gọi giới
doanh nhân Đài Loan “tiếp tục đóng góp cho công cuộc hiện thực hóa giấc mơ Trung
Hoa sớm nhất có thể”
Cử tri mặc áo tím ủng hộ cho ứng viên
độc lập Ko được đảng Dân Tiến hậu thuẫn.
Nếu đảng Dân Tiến dành thắng lợi
trong cuộc bầu cử ngày 29.11, Bắc Kinh sẽ gặp khó khăn trong tham vọng thống
nhất Đài Loan vào Trung Quốc - Ảnh WSJ
UFWD không chỉ nhắm vào giới doanh nhân
Đài Loan đang hoạt động tại đại lục. Cơ quan này còn lôi kéo các đối tượng là
học giả, sinh viên, cựu chiến binh, bác sĩ và lãnh đạo địa phương ngay tại Đài
Loan, nhằm làm suy yếu sự chống đối Trung Quốc tại vùng lãnh thổ này, tạo hậu
thuẫn cho việc sát nhập.
Thông qua hoạt động của UFWD và Văn phòng
Đài Loan, một tổ chức của chính quyền Bắc Kinh phụ trách các chính sách đối với
Đài Loan, Bắc Kinh đã nỗ lực gây ảnh hưởng chính trị trên đảo, một phần bằng
cách giúp huy động các doanh nhân Đài Loan trên đại lục.
Nguyễn Thị Quỳnh
Như (Tổng Hợp)
Bầu cử địa phương Đài Loan :
Phe
thân Bắc Kinh đại bại
Sean Lien từng bị bắn vào mặt vào
năm 2010 khi đang vận động tranh cử cho một ứng viên của Quốc Dân Đảng.
Chính bác sĩ Ko Wen-je là người cấp cứu cho ông.
Ứng cử viên Ko kêu gọi minh bạch hóa
những việc làm chính phủ và hô hào người dân tham gia, đóng góp ý kiến vào sinh
hoạt chính trị ở Đài Loan.
Sean Lien vốn là nhà đầu tư vào ngành
ngân hàng và là người đứng đầu tập đoàn Easy Card Đài Loan.
Giới truyền thông miêu tả ông như một
"thái tử", có nhiều lợi thế vì thuộc dòng dõi quyền lực.
Trong khi, bác sĩ Ko có triển vọng trở
thành một nhân vật đem lại không khí tươi mới cho chính trường Đài Loan.
Ông Ko kêu gọi minh bạch hóa những việc
làm chính phủ và hô hào người dân tham gia, đóng góp ý kiến vào sinh hoạt chính
trị ở Đài Loan.
Trước thềm cuộc bầu cử, nhiều doanh nhân
đang trên đường trở về Đài Loan để bỏ phiếu bầu thị trưởng vào ngày thứ Bảy,
29.11.
Nhiều người trong số này được các hãng
hàng không Trung Quốc và Đài Loan hỗ trợ tiền vé máy bay.
Quốc Dân Đảng (KMT) với chủ trương thắt
chặt quan hệ với Trung Quốc được nhiều doanh nhân Đài Loan ủng hộ hơn so với
Đảng Dân chủ Tiến bộ (DPP).
Kết quả bầu cử Đài Loan sẽ ảnh
hướng như thế nào đến chiêu bài thu phục Đài Loan của Bắc Kinh?
Để trả lời câu hỏi này thì phải xét lại
dòng lịch sử.
Từ sau cuộc nội chiến của 60 năm trước,
Trung Quốc vẫn nuôi mộng sát nhập Đài Loan vào đại lục.
Lực lượng doanh nhân Đài Loan đang hoạt
động ở Trung Quốc là công cụ để chính quyền Bắc Kinh thực hiện tham vọng
này.
Mặt trận Thống nhất Lao động (UFWD) là
một đơn vị trực thuộc Ban Chấp hành Trung ương đảng Cộng sản Trung Quốc.
Cơ quan này có nhiệm vụ truyền bá ảnh
hưởng của Trung Quốc thông qua việc kiểm soát các đoàn thể không trực thuộc
đảng và các tổ chức nằm ngoài đại lục.
Hiện tổ chức này đang triển khai các
chiến dịch nhằm cản trở Đài Loan giành quyền độc lập toàn vẹn và tiến đến sáp
nhập vùng lãnh thổ 23 triệu dân này vào Trung Quốc.
Ông Li, trưởng ban Mặt trận tại Thâm
Quyến nhắc lại khẩu hiệu đậm tính dân tộc chủ nghĩa của Chủ tịch Trung Quốc Tập
Cận Bình:
“Giấc mơ Trung Hoa cũng là giấc mơ của
người dân ở hai bờ Eo biển Đài Loan – giấc mơ tái thống nhất” và kêu gọi giới
doanh nhân Đài Loan “tiếp tục đóng góp cho công cuộc hiện thực hóa giấc mơ Trung
Hoa sớm nhất có thể”
Cử tri mặc áo tím ủng hộ cho ứng viên
độc lập Ko được đảng Dân Tiến hậu thuẫn.
Nếu đảng Dân Tiến dành thắng lợi trong cuộc bầu cử ngày 29.11, Bắc Kinh sẽ gặp khó khăn trong tham vọng thống nhất Đài Loan vào Trung Quốc - Ảnh WSJ
Nếu đảng Dân Tiến dành thắng lợi trong cuộc bầu cử ngày 29.11, Bắc Kinh sẽ gặp khó khăn trong tham vọng thống nhất Đài Loan vào Trung Quốc - Ảnh WSJ
UFWD không chỉ nhắm vào giới doanh nhân
Đài Loan đang hoạt động tại đại lục. Cơ quan này còn lôi kéo các đối tượng là
học giả, sinh viên, cựu chiến binh, bác sĩ và lãnh đạo địa phương ngay tại Đài
Loan, nhằm làm suy yếu sự chống đối Trung Quốc tại vùng lãnh thổ này, tạo hậu
thuẫn cho việc sát nhập.
Thông qua hoạt động của UFWD và Văn phòng
Đài Loan, một tổ chức của chính quyền Bắc Kinh phụ trách các chính sách đối với
Đài Loan, Bắc Kinh đã nỗ lực gây ảnh hưởng chính trị trên đảo, một phần bằng
cách giúp huy động các doanh nhân Đài Loan trên đại lục.
Nguyễn Thị Quỳnh
Như (Tổng Hợp)