Chương 22
SỰ CHIA LY GIỮA HOÀNG TỬ CAMARALZAMAN VỚI CÔNG CHÚA BADOURE
Con
chim, sau hành động ăn cướp đó, đậu xuống một mô đất cách đấy không xa,
mỏ vẫn ngậm cái bùa. Hoàng tử bước tới hy vọng là nó sẽ nhả cái bùa ra,
nhưng khi chàng đến gần, con chim lại cất cánh bay một quãng ngắn rồi
lại đậu xuống đất lần hai. Chàng tiếp tục đuổi theo. Con chim sau khi
nuốt chửng tấm bùa, bay đi xa hơn.
Hoàng tử vốn rất khéo tay, hy
vọng là sẽ ném đá giết chết nó nên vẫn cứ đuổi theo. Con chim càng bay
xa, chàng càng cố sức ra công đuổi không để hút tầm mắt. Từ thung lũng
lên đồi rồi lại từ đồi xuống thung lũng, con chim lôi hoàng tử
Camaralzaman đi suốt ngày, mỗi lúc một xa bãi cỏ dựng lều và công Chúa
Badoure. Đến chiều tối đáng lẽ nó chui vào một bụi rậm thì Camaralzaman
có thể nhờ bóng tối có thể tóm được thì nó lại đậu tít trên một cành cây
cao, ở đó nó thật an toàn. Hoàng tử thất vọng vì đã bỏ ra biết bao công
sức hoàn toàn vô ích nghĩ có nên quay lại chỗ hạ trại không. Nhưng -
Chàng thầm nghĩ - Quay về lối nào đây? Trèo lên, tụt xuống hết thung
lũng này rồi lại đồi cao nọ, trong bóng đêm này liệu có khỏi đi lạc và
sức khoẻ ta có cho phép không? Và nếu tìm được đường về thì liệu ta có
dám chường mặt ra trước công chúa mà không mang được về cho nàng chiếc
bùa đó không? Chìm đắm trong những ý nghĩ nặng nề đó, và rã rời vì mệt
mỏi, vì đói, vì khát, vì buồn ngủ, chàng nằm xuống và ngủ qua đêm dưới
gốc cây.
Sáng hôm sau, Camaralzaman thức dậy trước lúc con chim
rời cái cây. Vừa trông thấy nó cất cánh, chàng quan sát và rượt theo nó
suốt cả ngày và cũng chẳng có kết quả gì hơn ngày hôm trước. Sống bằng
quả cây và cỏ dại hái bên đường và cứ đuổi theo con chim như thế từ sáng
đến tối và đêm thì ngủ bên gốc cây trên đó con chim đậu, cho đến ngày
thứ mười.
Đến ngày thứ mười một con chim vẫn bay. Camaralzaman
không ngừng quan sát và bám theo cho đến lúc tới một thành phố lớn. Khi
con chim đến gần một bức tường, nó bay lên cao và vụt qua tường sang
phía bên kia mất hút. Camaralzaman hết hy vọng tìm được lại nó và chẳng
còn bao giờ mong lấy lại được tấm bùa mã não về cho công chúa Badoure.
Buồn
nản vì bao nhiêu điều không sao tả xiết, hoàng tử Camaralzaman đi vào
thành phố. Thành phố này được xây dựng trên bờ biển và có một bến cảng
rất đẹp. Chàng lang thang trên các đường phố chẳng biết đi đâu, đừng lại
đâu thì chợt đã tới bến cảng. Hãy còn đang không biết làm , gì bây giờ,
chàng đi dọc theo bờ biển tới cổng một khu vườn để ngỏ. Chàng bước vào
cất tiếng chào một ông già đang mải cuốc xới, ngẩng đầu lên, thoạt nhìn,
ông đã thấy đó là một người khách lạ, theo đạo Hồi nên vội mời chàng
vào trong và đóng cửa vườn lại.
Camaralzaman hỏi ông vì sao lại phải cẩn thận như vậỳ, ông già đáp:
-
Vì tôi thấy anh là một người lạ mới tới đây lại là người Hồi giáo mà ở
thành phố này đại đa số dân cư thờ cúng tà thần. Họ ghét cay ghét đắng
những tín đồ Hồi giáo và đối xử rất tồi tệ với số ít chúng tôi theo đạo
của đấng tiên tri của chúng ta. Chắc là anh không biết điều đó, nên thật
là hết sức may mắn mà anh đã tới được tận đây mà không có một sự đụng
độ xấu nào. Quả vậy, chúng theo dõì sát những người theo đạo Hồi ở xa
tới, chưa thể biết hết những hành vi độc ác của chúng, để đưa họ vào một
cái bẫy nào đó. Ca ngợi Thượng đế là đã đưa arth tới một nơi đảm bảo.
Camaralzaman
cám ơn rất nhiều ông già tốt bụng đã hào hiệp cho chàng một chỗ ẩn náu
để tránh mọi sự nhục mạ. Anh muốn nói thêm nữa nhưng ông già làm vườn
vội bảo:
- Hãy để những lời khen tặng đó lại? anh còn đói mệt, cần phải ăn uống nghỉ ngơi đã.
Ông
đưa anh vào ngôi nhà nhỏ của ông và sau khi đã ăn uống đầy đủ các món
ăn mà ông già đưa cho anh một cách thân tình làm anh cảm động, ông già
mới yêu cầu anh cho biết lý do việc anh đến đây.
Camaralzaman
thoả mãn ý muốn của ông và khi đã kể hết chuyện của mình không hề giấu
giếm một tí gì, anh hỏi ông đường trở về vương quốc của cha. anh vì, anh
nói thêm:
- Nếu tính đến chuyện gặp lại công chúa thì biết tin
nàng ở đâu sau mười một ngày xa cách nhau vì một sự cố thật lạ lùng?
Không biết là nàng có sống hay không nữa?
Nói tới đây, chàng không sao cầm được nước mắt.
Để
trả lời cho câu hỏi của Camaralzaman, ông già làm vườn bảo chàng là từ
thành phố này ra đi thì phải mất tròn một năm trời mới tới được những xứ
sở mà ở đó chỉ có toàn những tín đồ Hồi giáo được chăn dắt bởi những
quốc vương đồng đạo. Nhưng nếu theo đường thuỷ đi tới đảo Gỗ Mun thì mất
ít thời gian hơn rất nhiều và từ đó đi sang đảo Những Đứa Con Của
Khalédan thì lại vô cùng dễ dàng. Hàng năm đều có một tàu buôn nhổ neo
đi tới đảo Gỗ Mun và chàng có thể đáp tàu này để từ đó mà về đảo Những
Đứa Con Của Khalédan. Ông nói thêm:
Nếu anh tới đây sớm hơn vài
ba ngày thì đã có thể lên tàu hằng năm đi đảo Gỗ Mun rồi. Trong thời
gian chờ đợi lên chuyến tàu sau, nếu anh đồng ý ở lại thì tôi rất vui
lòng nhường căn nhà nhỏ này cho anh ở tạm.
Hoàng tử Camaralzaman
thấy rất hài lòng tìm được chỗ ẩn trú ở một nơi không một người quen
biết, trong tay không có một chút gì. Chàng nhận lời ở cùng với ông già
làm vườn. Trong thời gian chờ đợi chuyến tàu buôn sau đi tới đảo Gỗ Mun,
ban ngày chàng làm vườn, còn ban đêm, không có gì ngăn chàng không được
nghĩ tới công chúa Badoure thương yêu của mình. Chàng qua đêm bằng
những tiếng thở dài, bằng sự tiếc nuối và bằng nước mắt.
Nhưng chúng ta hãy để hoàng tử Camaralzaman tại đây để quay về với công chúa Badoure mà chúng ta đã để nàng nằm ngủ trong lều.
Chương 23
CÔNG CHÚA BADOURE SAU KHI XA CÁCH VỚI HOÀNG TỬ CAMARALZAMAN
Công
chúa nằm ngủ khá lâu và khi thức dậy, nàng rất ngạc nhiên vì không thấy
hoàng tử ở bên mình. Nàng gọi người hầu và hỏi họ xem chàng ở đâu.
Trong khi bọn chúng nói với nàng là có thấy chàng vào trong lều nhưng đi
ra lúc nào thì không biết, nàng với tay cầm lấy chiếc thắt lưng của
mình, thì thấy cái túi vải nhỏ bị mở ra và tấm bùa thì không còn ở trong
đó. Nàng không tin là Camaralzaman lấy ra xem mà lại không mang trả lại
nàng. Nàng chờ mãi tới buổi chiều lòng nóng như lửa đốt và không hiểu
cái gì đã buộc chàng phải xa nàng lâu như vậy. Mãi tới tối mịt cũng
không thấy chàng về, nàng lo buồn không sao tả xiết. Nàng nguyền rủa
không biết bao nhiêu lần tấm bùa và kẻ làm ra nó. Nếu không vì lòng kính
trọng ngăn giữ thì nàng còn lầm bầm trách oán cả hoàng hậu mẹ nàng đã
cho nàng một tặng vật tai hại. Tuy hết sức buồn bực vì chuyện xảy ra và
nhất là không hiểu do đâu mà tấm bùa lại có thể là nguyên nhân làm cho
hoàng tử xa cách nàng. Nhưng vẫn tỉnh táo trong nhận định, nàng đi đến
một quyết định dũng cảm, ít có đối với những người cùng giới.
Chỉ
có công chúa và những người hẩu trong trại biết chuyện Camaralzaman mất
tích vì lúc đó tất cả những người khác đều đã vào trong các lều để ngủ
hoặc nghỉ ngơi. Vì nàng sợ chúng có thể đem lòng phản bội khi biết rõ
chuyện xảy ra, trước hết nàng kiềm chế bớt nỗi đau của mình và cấm tất
cả các nữ tì là không được nói hoặc làm gì để gây sự nghi ngờ cho mọi
người khác. Rồi nàng cởi bỏ y phục của mình, mặc vào bộ của
Camaralzaman. Nàng giống chàng kỳ lạ nên sáng hôm sau, khi bọn tuỳ tùng
thấy chàng xuất hiện ra lệnh cho chúng hạ lều gấp gọn hành lý để lên
đường thì chúng tưởng chính là hoàng tử Camaralzaman. Khi tất cả đã sẵn
sàng, nàng cho một trong các cô hầu nằm vào giường cáng, còn nàng thì
lên ngựa và cuộc hành trình bắt đầu.
Sau nhiều tháng rong ruổi
trên bộ, trên biển, công chúa điều hành chuyến đi dưới cái tên hoàng tử
Camaralzaman. Để đến đảo Những Đứa Con Của Khalédan nàng đã phải tạt vào
kinh đô của đảo Gỗ Mun mà quốc vương trị vì lúc đó là Armanos. Những
người tuỳ tùng đầu tiên lên bộ để kiếm nhà trọ đã nói cho nhiều người
biết là tàu chở hoàng tử Camaral- zaman từ một chuyến du lịch dài ngày
trở về, vì thời tiết xấu buộc phải lưu lại. Tiếng đồn chẳng mấy chốc đã
lan tới tận hoàng cung.
Nhà vua Armanos với phần lớn các triều
thần bèn tới trước công chúa và gặp nàng vừa lên bờ để tới nơi nghỉ trọ
đã được giữ lại cho nàng. Nhà vua đón tiếp nàng như một quốc vương nước
bạn mà từ xưa tới nay vẫn sống hữu hảo. Ông đưa nàng về hoàng cung, sắp
xếp chỗ ở cho nàng và cho cả đoàn người tuỳ tùng, nhất định không chịu
nghe những lời nàng khẩn khoản cho được ở nơi quán trọ. Nhà vua lại
chiêu đãi nàng rất linh đình suốt ba ngày, trong những bữa tiệc thật huy
hoàng thịnh soạn.
Khi ba ngày đã trôi qua, vì nhà vua Armanos
vẫn tưởng công chúa là hoàng tử Camaralzaman, ông thật thán phục thấy
một hoàng tử khôi ngô tuấn tú, dáng điệu hoà nhã và rất thông minh nên
khi nàng nói đến chuyện trở lại tàu tiếp tục cuộc hành trình thì ông gọi
riêng ra nói:
- Hoàng tử ạ - Ông bảo công chúa - Ta thì tuổi
đã cao như chàng thấy đó, ít có hi vọng là có thể sống lâu hơn nữa. Ta
có một nỗi buồn là không có con trai để nối ngôi báu. Ông trời chỉ cho
ta duy nhất một mụn con gái cũng có chút nhan sắc có thể xứng đôi vừa
lứa được với chàng, một hoàng tử xuất thân quyền quý và hoàn hảo về mọi
mặt. Thay vì cho việc trở lạl quê hương, chàng hãy nhận lấy con gái ta
từ tay ta trao cho chàng cùng với ngôi báu mà ta sẵn sàng thoái vị ngay
lúc này nhường cho chàng. Hãy ở lại đây với chúng ta. Đã đến lúc ta cần
tìm đến sự nghỉ ngơi yên tĩnh sau bao nhiêu năm gánh vác công việc quốc
gia và ta có thể yên tâm khi thấy đất nước mình được một người kế vị
xứng đáng trị vì.
Hoàng hậu Scheherazade muốn kể tiếp nhưng
ánh sáng ban ngày chiếu rọi đã ngăn nàng lại. Đêm sau, nàng kể tiếp cũng
chuyện đó và nói với hoàng Đế Ấn Độ:
° ° °
-
Tâu bệ hạ, lòng hào hiệp của quốc vương đảo Gỗ Mun muốn gả cô con gái
độc nhất của mình cho công chúa Badoure thì làm sao mà nàng nhận được vì
mình cũng là gái, và lại còn muốn nhường ngôi cho nàng đưa nàng vào một
tình thế thật khó xử mà nàng không chờ đợi. Nói thật là nàng không phải
là hoàng tử Camaralzaman mà là vợ của chàng thì thật đáng xấu hổ cho
một công chúa đã làm cái trò lừa bịp tự nhận mình là hoàng tử và đã đóng
vai này rất đạt cho tới lúc này. Nếu từ chối thì lại lại lo sợ là, nhà
vua quá thiết tha cho cuộc hôn nhân của con gái, sẽ khiến cho nàng có
thể nguy hiểm tới tính mạng. Hơn nữa, không biết là nàng có gặp lại được
hoàng tử Camaralzaman nơi quốc vương Schahzaman cha chàng hay không.
Cân
nhắc như vậy cộng với ý muốn tạo lập cho hoàng tử chồng mình một giang
sơn riêng trong trường hợp tìm lại được nhau đã khiến công chúa quyết
định nhận lời đề nghị của quốc vương Armanos. Vì vậy sau một hồi im
lặng, với một sắc hồng hồng trên vẻ mặt mà nhà vua cho là đức tính khiêm
nhường, nàng thưa:
- Tâu bệ hạ, tôi vô cùng biết ơn Người đã
có những lời nói tết đẹp về bản thân tôi, đã ban cho vinh dự và sự ưu ái
lớn, quá với sự xứng đáng mà tôi chẳng dám chối từ. Nhưng tâu bệ hạ
nàng thêm tôi sẽ chỉ nhận sự liên kết vĩ đại này với điều kiện là được
Người khuyên bảo trong tất cả mọi việc và tôi sẽ không làm bất cứ một
điều gì mà không được Người chấp thuận trước.
Cuộc hôn nhân được
sắp xếp và thoả thuận như vậy, hôn lễ được lui vào hôm sau và công Chúa
Badoure tranh thủ thời gian đó để thông báo với những quan chức tuỳ
tùng của mình, vẫn tưởng nàng là hoàng tử Camaralzaman, biết rõ sự tình
để họ khỏi có sự ngỡ ngàng và đồng thời nàng cũng bảo với họ là việc này
cũng đã được sự đồng ý của công chúa Badoure. Nàng cũng nói như thế với
các nữ tì của mình và bảo chúng vẫn phải tiếp tục giữ kín.
Quốc
vương đảo Gỗ Mun, vui mừng vì có đưởc một phò mã ưng ý, đã cho thiết
triều ngay hôm sau để tuyên bố công chúa con gái ông kết hôn với hoàng
tử Camarạlzaman mà ông đã dẫn theo và cho ngồi bên cạnh mình. Rồi ông
tuyên bố truyền ngôi báu cho chàng, phủ dụ triều thần tuân phục vua mới
và dâng lời chúc tụng. Nói xong ông bước xuống, dắt công chúa Badoure
ngồi lên ngai vàng thay ông. Công chúa an toạ và nhận lời thề trung
thành cùng những lời chúc tụng của các đại thần có thế lực nhất của quốc
đảo Gỗ Mun có mặt tại triều đình lúc đó.
Sau buổi thiết triều,
tin vua mới đăng quang được long trọng bố cáo toàn thành phố. Những cuộc
vui chơi được tổ chức nhiều ngày trong toàn vương quốc để khắp nơi cùng
mở hội hè biểu thị sự mừng vui cùng một lúc với kinh thành.
Buổi
chiều, tất cả hoàng cung tưng bừng dạ hội, công chúa Haiatalnefous (đó
là tên công chúa quốc đảo Gỗ Mun) được dẫn đến với công chúa Badoure mà
tất cả mọi ngườI đều vẫn tưởng là một đấng nam nhi trong một đám rước
thực sự là vương giả. Nghi lễ kết thúc, họ để lại hai người với nhau và
hai nàng đi ngủ.
Sáng hôm sau, trong lúc công chúa Badoure đang
nhận lời chúc tụng tại triều đình của tất cả triều thần về cuộc hôn nhân
và về việc đăng quang của mình thì quốc vương Armanos và hoàng hậu tới
hậu cung thăm tân hoàng hậu, con gái của họ và hỏi xem đêm tân hôn của
nàng có vui vẻ không. Thay vì đáp lại câu hỏi của phụ hoàng và mẫu hậu,
nàng cứ nhìn xuống và nét buồn hiện trên vẻ mặt cho biết khá rõ là nàng
chẳng được hài lòng.
Để an ủi công chúa Haiatalnefous, vua Armanos bảo nàng:
-
Con chẳng nên buồn vì điều đó. Hoàng tử Camaralzaman khi ghé đây chỉ
nghĩ tới về càng sớm càng hay với phụ hoàng của chàng là Schahzaman. Dù
rằng chúng ta giữ chàng lại một điểm có thể làm cho chàng thoả lòng mãn ý
đấy, nhưng ít ra chúng ta phải thấy là chàng có một tiếc nuối lớn lao
là bỗng chốc mất đi hi vọng được thấy lại cả cha chàng, cả những người
thân trong gia đình. Con hãy an lòng chờ cho đến lúc những tình cảm yêu
thương của tình phụ tử dần dần lắng bớt đi thì chắc là chàng sẽ đối xử
với con đúng như một người chồng tốt.
Công chúa Badoure, dưới
cái tên Camaralzaman và quốc vương đảo quốc Gỗ Mun không những cả ngày
bận rộn với những lời chúc tụng của triều thần mà còn phải đi duyệt quân
đội và các quan chức khác của hoàng tử với vẻ đàng hoàng chững chạc đầy
tài năng khiến cho tất cả những ai được chứng kiến đều phải ngưỡng mộ
và hoan nghênh.
Đến tối nàng mới trở về cung thất của hoàng hậu
Haiatalnefous, thấy vẻ miễn cưỡng tiếp đón của công chúa, nàng nhớ lại
đêm hôm trước. Nàng cố gắng xua tan nỗI buồn đó của công chúa bằng một
cuộc chuyện trò kéo dài với nàng, trong đó, nàng vận dụng hết trí thông
minh mà nàng có thừa để khẳng định là rất yêu nàng. Rồi cuối cùng nàng
nói cho công chúa đi ngủ, và trong lúc đó thì nàng cầu nguyện, nhưng cầu
nguyện lâu đến nỗi công chúa Haiatalnefous chờ không được, ngủ trước
mất. Lúc đó nàng mới ngừng cầu nguyện và khẽ nằm xuống cạnh không để
nàng bị thức giấc, buồn rầu vì phải đóng một vai trò không thích hợp
chẳng kém nỗi buồn đã để mất chàng Camaralzaman vô vàn yêu thương đến
mức không ngừng thở vắn than dài. Nàng trở dậy từ tờ mờ sáng, trước khi
Haiatalnefous thức giấc, mặc triều phục bước ra điện thiết triều.
Quốc
vương không quên lại đến thăm hoàng hậu con gái mình ngày hôm đó. Ông
thấy nàng đầm đìa nước mắt. Nhà vua nhanh chóng hiểu nguyên nhân của nỗi
buồn khổ đó. Bất bình về sự khinh khi đối với con gái mình, ông cho là
như vậy, mà ông cũng không rõ nguyên nhân, ông bảo nàng:
- Con
gái của cha, hãy kiên nhẫn cho đến đêm sau nữa, cha biết đưa chồng con
lên ngôi báu thì cha cũng biết hạ bệ và tống cổ nó đi nếu nó không làm
tròn bổn phận của một người chồng. Trong cơn bực bội thấy con bị đốl xê
không xứng đáng như vậy cha cũng không biết là mình đã bằng lòng với một
sự trừng phạt nhẹ nhàng như thế chưa. Không phải là với con, mà chính
là với bản thân cha đây, nó đã làm một sự mạo phạm ghê gớm.
Cũng
ngày hôm đó, công chúa Badoure về với nàng Haiatalnefous rất muộn. Cũng
như đêm trước, Badoure chuyện trò một lát với Haiatalnefous và lại muốn
đi cầu nguyện trong khi Haiatalnefous nằm ngủ. Nhưng Haiatalnefous giữ
lại và bắt nàng ngồi xuống.
- Sao! - Nàng bảo Badoure - Theo
như em thấy thì chàng định lại xử sự với em như hai đêm trước phảI
không? Chàng hãy nói đi, em van chàng, em đã làm gì để chàng không được
hài lòng, một công chúa như em chắng những yêu mà còn tôn thờ chàng. Em
tự cho mình là một công chúa hạnh phúc nhất trong các công chúa ngang
hàng, được có một chàng hoàng tử đáng yêu như chàng làm chồng. Một người
khác, em không nói là bị xúc phạm, mà ìà bị nhục mạ ở cái điểm rất nhạy
cảm đó, hẳn là đã tìm cơ hội tất để trả thù, cho chàng phải chịu đựng
số phận hẩm hiu. Nhưng dù em có không yêu chàng tới mức như hiện nay em
yêu, thì bản tính tốt và dễ xúc động trước bất hạnh của những người
chẳng liên quan gì tới mình cũng không cho phép em không báo trước cho
chàng hay là phụ vương em vô cùng giận dữ về cách thức xử sự của chàng.
Người chỉ chờ đến ngày mai là trút lên đầu chàng cơn thịnh nộ cần phảỉ
có nếu chàng cứ tiếp tục như thế. Xin chàng hãy suy nghĩ để đừng đưa một
công chúa như em đây phải lâm vào tình trạng tuyệt vọng, một công chúa
không sao có thể tự ngăn mình lại là không yêu chàng.
Những lời
trên đây làm công chúa Badoure vô cùng bối rối. Nàng không một chút nghi
ngờ sự thành thực của Haiatalnefous. Thái độ lạnh nhạt của quốc vương
Armanos hôm đó đối với nàng đã nói lên rất rõ sự bất như ý của Người.
Cách duy nhất để biện minh tư cách của nàng là tâm sự cùng Halatalnefous
nói rõ giới tính của mình. Mặc dù đã dự kiến sớm hay muộn cũng bắt buộc
phải nói ra điều này, nhưng rồi đây công chúa sẽ đánh giá ra sao, tốt
hay xấu, nàng lại thấy run sợ. Khi nàng đã cân nhắc kỹ, trường hợp mà
hoàng tử Camaralzaman còn sống thì thể nào cũng phải tới đảo Gỗ Mun
trước khi về vương quốc của nhà vua Schahzaman, nàng phải tụ giữ mình
nguyên vẹn cho chàng. Nàng chỉ có thể làm được việc đó bằng cách nói
thật tất cả sự tình với công chúa Haiatalnefous mà thôi. Và nàng đánh
liều đi theo con đường đó.
Vì công chúa còn đang mải suy nghĩ chưa nói gì cả, Haiatalnefous sốt ruột vừa định nói nữa thì Badouré ngăn lại:
-
Thưa công chúa đáng yêu và vô cùng xinh đẹp - nàng nói - Xin thú
thực là tôi đã sai và tôi phải tự lên án mình, nhưng hi vọng là nàng sẽ
tha thứ và hãy giữ kín cho về chuyện tôi sẽ tiết lộ với nàng để thanh
minh về thái độ của mình.
Cùng lúc, công chúa Badoure mở ngực áo:
Công
chúa hãy trông đây - Nàng nói tiếp - Nếu một công chúa, cũng là đàn
bà như nàng mà không xứng đáng được nàng tha thứ thì sẽ ra sao đây? Tôi
chắc chắn là nàng sẽ vui lòng làm việc đó sau khi nghe hết câu chuyện
của tôi và nhất là thấy được sự rủi ro hết sức phiền não đã bắt buộc tôi
phải sắm vai mà nàng thấy đó.
Khi công chúa Badoure đã kể cho
công chúa quốc đảo Gỗ Mun nghe hết cả tình tiết câu chuyện của mình và
một lần nữa xin nàng giữ kín và làm như Badoure đích thực là một người
chồng biết giữ và làm tròn bổn phận của mình cho đến ngày trở về của
hoàng tử Camaralzaman mà nàng hi vọng là sớm được gặp lại.
-
Công chúa ạ - Công chúa quốc đảo Gỗ Mun nói - Đúng là số mệnh thật kỳ
lạ. Một cuộc hôn nhân tuyệt vời như thế mà sao lại ngắn ngủi, sau một
cuộc tình đầy chuyện thần kỳ! Tôi chúc chị là ông trời sẽ sớm cho hai
người sum họp. Chị hãy tin là tôi sẽ giữ kín một cách cẩn trọng điều bí
mật chị trao. Tôi sẽ có một niềm vui lớn nhất thế gian vì là người duy
nhất được biết chị là ai trong một vương quốc rộng lớn của đảo Gỗ Mun
này, trong khi chị trị vì cũng xuất sắc như lúc khởi đầu. Tôi đã đòi ở
chị tình yêu, và lúc này thì tôi có thể tuyên bố mình là người hài lòng
nhất thế gian nếu được chị hạ cố ban cho tình bạn của chị.
Sau
những câu nói đó, hai nàng công chúa ôm lấy nhau vô cùng âu yếm và sau
hàng nghìn biểu hiện tình cảm bạn bè qua lại, họ cùng nhau đi ngủ. Theo
phong tục của xứ sở thì dấu hiệu của một cuộc hôn nhân vui vẻ phải được
bày tỏ công khai. Hai nàng công chúa đã tìm cách vượt qua được thử thách
đó. Vì vậy những nữ tì hầu cận của công chúa Haiatalnefous cũng bị lừa
vào sáng hôm sau, kể cả vua Armanos, hoàng hậu và toàn thể triều thần.
Cứ như thế, công chúa Badoure tiếp tục trị vì yên ổn với sự hài lòng của
nhà vua và toàn vương quốc
Hoàng hậu scheherazade đêm nay
không kể thêm nữa vì mặt trời đã nhô lên. Nàng kể tiếp vào đêm sau và
nói với hoàng Đế Ấn Độ thế này:
vietmessenger.com