Chương XV
Lại một tuần lễ nữa trôi qua. Mỗi ngày lại tiến gần mùa
xuân hơn và tôi thêm hồi sức. Vào nhiều buổi khác nhau, tùy theo bác quản gia của
tôi có thể dành thời gian giữa những công việc hàng ngày, tôi đã được nghe bác
kể hết câu chuyện về người láng giềng của mình. Tôi sẽ tiếp tục thuật lại y lời
của bác, chỉ hơi cô đúc lại chút thôi. Nói chung thì bác ta là một người kể
chuyện rất hay, tôi không nghĩ rằng mình có thể làm cho toàn hảo hơn.
° ° °
Chiều hôm đến thăm Gió Hú về, tôi biết thế nào Hy cũng lảng
vảng ở gần nhà. Tôi không dám bước chân ra khỏi nhà vì tôi vẫn còn cất bức thư
của Hy trong túi và không muốn bị hắn dọa dẫm lôi thôi.
Vì không biết phản ứng của Liên ra sao khi nhận thư nên tôi định bụng chờ chủ
tôi đi khỏi mới đưa. Thành thử đã ba ngày trôi qua mà thư vẫn chưa tới tay
nàng. Sang ngày thứ tư là ngày Chủ Nhật tôi đem thư vào phòng mợ Liên sau khi cả
nhà đi lễ nhà thờ.
Nhà chỉ còn một người tớ trai trông nhà với tôi. Chúng tôi vẫn quen lệ khóa hết
các cửa ngõ trong giờ lễ nhà thờ; nhưng hôm đó trời rất đẹp, ấm áp nên tôi mở
tung các cửa ra. Tôi biết thế nào Hy cũng đến, và để giữ lời hứa với hắn, tôi bảo
anh đầy tớ kia rằng bà chủ thèm ăn cam và sai anh chạy vào làng mua chịu mấy quả
sáng hôm sau trả tiền. Anh ta vừa đi khỏi, tôi lên gác ngay.
Như thường lệ, mợ Liên ngồi bên cửa sổ, mặc chiếc áo áo trắng dài rộng thùng
thình, vai quàng chiếc khăn san. Tóc mợ vốn dài và rậm, đã cắt bớt khi mợ vừa
nhuốm bệnh, bây giờ kết hai cái bím bắt từ mang tai xuống cổ. Sắc diện mợ Liên
kém đi nhiều, đúng như tôi đã kể với Hy, nhưng khi mợ bình tĩnh thì trông mợ lại
đẹp một cách não nùng. Cặp mắt sáng ngời trước kia nay trở nên buồn dịu và đượm
nét mơ màng, như thể nàng không nhìn vào cảnh vật xung quanh mà nhìn mãi tận
đâu đâu, vào cõi xa vời vợi của thế giới bên kia. Rồi đến cái vẻ mặt xanh xao của
nàng từ ngày có da có thịt đã mất vẻ bơ phờ, và cái thần sắc kỳ lạ do tâm trạng
nàng gây ra, tuy đau xót gợi nhớ đến những nguyên nhân khiến nàng mang bệnh,
nhưng lại làm cho người ta thêm phần thương cảm. Tôi thấy rõ - và tôi đoan chắc
ai thấy nàng cũng sẽ nhận thấy như tôi - rằng rõ ràng là nàng đã khỏi bệnh rồi
đấy nhưng cũng rõ ràng là nàng đương héo hon tàn tạ đấy.
Một quyển sách để trên bực cửa trước mặt nàng. Thỉnh thoảng một làn gió lay động
mấy trang giấy. Tôi chắc Kha đã để đó, vì Liên có bao giờ chịu đọc sách hoặc
làm gì khác để giải trí đâu. Kha đã bỏ ra nhiều thì giờ để dụ nàng nhớ đến một
vài thứ trước kia vốn là thú tiêu khiển của nàng. Liên hiểu ý chồng nên những
lúc vui vẻ cũng cố chiều theo ý Kha; nhưng thấy chốc chốc nàng lại thở dài chán
ngán hoặc hôn chàng cười gượng gạo, ngụ ý bảo chàng thôi đi, thì ai cũng biết
công của Kha là công dã tràng. Nhiều lúc, nàng úp mặt vào bàn tay, quay đi chỗ
khác. Có khi lại giận dữ đẩy chồng đi. Lúc đó Kha vội lảng xa nàng ngay vì biết
chắc không thể làm gì hơn.
Chuông nhà thờ Diên Mễ Tôn vẫn còn đổ dồn. Dưới thung lũng suối nước đầy tràn
chẩy đều đều êm tai thay cho tiếng sào xạc của lá cây vào mùa hè thường át cả
tiếng suối reo. Ở Gió Hú người ta thường nghe được tiếng nước chẩy trong những
ngày yên tĩnh sau khi tuyết tan hay trong mùa mưa lớn. Trong khi lắng nghe Liên
nghĩ đến Gió Hú. Ấy là nàng nói thế thôi chứ ai mà biết nàng có nghe, có nghĩ
gì hay không, vì lúc đó đôi mắt nàng nhuốm vẻ mơ màng, không có vẻ gì là nàng
đang nghe thấy hay đang nhìn thấy một vật gì rõ rệt.
Tôi vừa dúi bức thư vào bàn tay đặt trên đùi nàng vừa nói:
"Mợ có thư, mợ phải đọc ngay vì người ta đòi phải trả lời gấp. Tôi bóc ra
nhé!"
"Ừ."
Nàng đáp nhưng mắt vẫn nhìn tận đâu đâu. Tôi bóc thư - bức thư ngắn lắm - rồi
nói:
"Thưa đây, mợ đọc đi."
Nàng rụt tay lại, bức thư rơi xuống đất. Tôi nhặt lên đặt lại trên đùi nàng và
đứng chờ, nhưng mãi chẳng thấy nàng ngó tới, tôi sốt ruột nói:
"Thưa mợ, hay để tôi đọc cho mợ nghe? Thư của cậu Hy đấy."
Liên giật mình như sực tỉnh cơn mê, lúng túng cố định thần nhớ lại sự việc.
Nàng cầm bức thư lên có vẻ chăm chú đọc, khi đọc tới chữ ký, nàng thở dài. Tuy
vậy tôi vẫn thấy nàng chưa hiểu được nội dung bức thư, vì nàng không nói gì chỉ
rầu rầu nét mặt chỉ vào chữ ký rồi nhìn tôi dò hỏi.
Thấy cần phải giải thích cho nàng hiểu, tôi nói:
"Dạ, cậu ấy muốn gặp mợ. Bây giờ cậu ấy đương ở dưới vườn và nóng lòng chờ
tôi mang tin xuống."
Trong lúc nói, tôi nhận thấy một con chó lớn đương nằm phơi nắng trên bãi cỏ bỗng
vểnh tai lên chực sủa, nhưng rồi lại cụp tai xuống, ve vẩy đuôi chứng tỏ có người
đi tới và nó nhận ra không phải người lạ.
Liên nhỏm người phía trước, nín thở nghe ngóng. Phút sau có tiếng chân đi trong
hành lang. Thấy cửa mở, sẵn sàng và quyến rũ quá, Hy không thể không bước vào
được. Cũng rất có thể hắn nghĩ tôi lẩn tránh không giữ lời hứa nên đành liều tiến
vào xem sao.
Liên, tinh thần căng thẳng, chăm chú nhìn ra cửa. Hy không tìm đúng phòng ngay.
Mợ ra hiệu cho tôi ra dẫn chàng vào, nhưng tôi chưa kịp ra đến cửa thì chàng đã
vào rồi. Hy bước rảo một hai bước đến bên cạnh Liên, ôm ghì nàng trong vòng
tay.
Có tới năm sáu phút, chàng không nói, cũng không nới lỏng vòng tay, chàng chỉ
hôn, hôn lấy hôn để; tôi dám chắc là trong khoảng thời gian ấy chàng đã hôn nhiều
hơn tất cả những lần hôn của cả đời chàng. Mà có điều là chính mợ tôi hôn chàng
trước. Tôi thấy rõ là Hy không dám nhìn thẳng vào mặt người yêu như để cố tránh
một nỗi đau khổ cùng cực: ngay cái lúc Hy vừa ôm lấy nàng thì cả chàng lẫn tôi
đều biết ngay rằng không còn chút hy vọng nàng khỏi bệnh nữa... số trời đã bắt
nàng phải chết!
"Ôi! Liên! Ôi trời! Anh làm sao chịu nổi nông nỗi này!"
Đây là câu đầu tiên chàng thốt ra, giọng không cần che dấu niềm tuyệt vọng. Rồi
chàng nhìn nàng, cái nhìn não nùng quá đến đỗi tôi tưởng chàng phải ứa nước mắt.
Nhưng không, nước mắt đã khô cạn vì đau khổ, không chẩy ra được nữa.
Liên ngửa người ra, mặt bỗng xa xầm xuống, nhìn lại Hy. Tính khí nàng thay đổi
thất thường khác nào cái chong chóng. Nàng nói:
"Sao, anh Hy? Anh và Kha đã làm khổ tôi! Bây giờ cả hai người đều đến than
vãn với tôi, làm như chính hai người mới là kẻ đáng thương! Tôi không thương
các người đâu, đừng hòng! Các người đã giết tôi... các người thỏa thê lắm mà.
Trông anh khỏe mạnh làm sao! Tôi chết rồi anh còn định sống thêm bao nhiêu năm
nữa?"
Hy đã quỳ một gối xuống để ôm Liên, bây giờ chàng tính đứng lên nhưng Liên túm
tóc dằn xuống. Nàng nói chua chát:
"Ước gì tôi nắm giữ được anh cho tới khi cả anh lẫn tôi đều chết! Anh đau
khổ mặc anh, tôi cóc cần! Mà anh đau khổ nỗi gì, có tôi đau khổ thì có! Khi tôi
nằm trong lòng đất, liệu anh có quên tôi không, có vui sướng không? Hai mươi
năm nữa liệu anh có nói: "Đây là mộ của Liên. Hồi trước mình đã yêu nàng,
mình đã đau khổ khi mất nàng, nhưng chuyện đó xưa rồi. Từ đó mình đã yêu nhiều
người khác. Bây giờ mình yêu các con mình hơn là yêu nàng hồi trước và khi mình
chết, mình sẽ chả mừng gì được gặp lại nàng, chỉ buồn phải xa con cái của mình
thôi!" Liệu anh có nói như vậy không, anh Hy?"
Hy vùng gỡ đầu ra, nghiến răng ken két:
"Đừng hành hạ anh đến phát điên như em!"
Cảnh tượng hai người lúc đó kẻ bàng quang trông thấy hẳn cho là kỳ quái ghê sợ.
Liên sắp chết mà vẫn không đổi tính nết, có được lên thiên đàng thì cũng chỉ
như bị đầy ải thôi. Vẻ thù hận man dại hiện rõ trên bộ mặt trắng bệch, làn môi
lợt lạt không còn hột máu và đôi mắt long sòng sọc, nhất là tay nàng còn nắm mớ
tóc ở đầu chàng bứt ra, trông mới dữ tợn làm sao! Và Hy, trong lúc vùng đứng dậy
hình như không còn nhớ là nàng vừa ốm khỏi cần phải nhẹ tay, một tay chàng chống
xuống đất, tay kia níu lấy cánh tay Liên mạnh đến nỗi khi chàng buông tay ra
tôi thấy rõ bốn vết bầm tím trên làn da xanh xao của nàng.
Giận dữ, chàng nói:
"Em sắp chết bị ma ám hay sao mà lại ăn nói với anh như vậy hử? Em không
nghĩ rằng những lời đó sẽ in vào óc anh và mỗi ngày lại in sâu hơn sau khi em
chết hay sao? Em bảo là anh đã giết em. Em thừa biết nói như vậy là nói dối. Và
em cũng biết khi bảo anh có thể sớm quên em, chẳng khác nào nói anh có thể quên
chính bản thân mình? Trong khi em được nằm yên bình một chỗ thì anh vẫn phải quằn
quại trong đau khổ của địa ngục trần gian này; như vậy chưa đủ để thỏa cái lòng
ích kỷ ghê gớm của em hay sao?"
Liên rên rỉ:
"Em sẽ chẳng thể nào được yên đâu..."
Đột nhiên nàng kiệt sức. Bị khích động quá mạnh, tim nàng đập loạn xạ dữ dội,
có thể trông thấy nghe thấy rõ ràng. Hồi sau, cơn kích phát qua đi nàng mới tiếp
tục nói được, giọng dịu dàng hơn:
"Anh Hy, em đâu có cầu mong anh phải đau khổ hơn em. Em chỉ mong chúng
mình không bao giờ phải xa nhau... và từ nay về sau nếu em có lỡ nói một lời
nào khiến anh buồn thì xin anh hãy nghĩ rằng ở dưới lòng đất kia em cũng buồn
như anh, anh hãy thương em mà tha lỗi cho! Anh lại đây và quỳ xuống em nữa đi!
Trong đời anh, chưa bao giờ anh làm khổ em. Không, nếu anh nuôi lòng hờn giận
thì anh sẽ tự làm khổ mình hơn là nhớ tới những lời cay nghiệt của em! Sao? Lại
đây đi anh, nào..."
Hy tiến tới, đứng ở lưng ghế của nàng và cúi xuống, nhưng không cúi thấp quá để
nàng khỏi thấy mặt chàng lúc đó tái mét vì xúc cảm. Nàng xoay người lại để nhìn
chàng, nhưng Hy không cho: chàng ngoảnh mặt đi và bước tới lò sưởi đứng im lặng,
quay lưng về phía Liên và tôi.
Nghi ngờ, Liên nhìn theo. Mỗi cử động của Hy lại gợi cho nàng một cảm nghĩ mới.
Nàng yên lặng ngó Hy chăm chăm một lúc lâu rồi nàng nói với tôi, giọng tức tối
chán nản:
"Vú Diễn, vú xem đấy! Giá tôi có sắp xuống lỗ anh ấy cũng chả mủi lòng để
cứu tôi. Đấy người ta yêu tôi như thế đấy! Thôi được, tôi cũng chả cần! Đấy
không phải là Hy của tôi! Tôi chỉ yêu Hy của tôi và sẽ đem anh ấy theo với
tôi... Hy của tôi ở trong tâm hồn của tôi cơ!"
Nàng trầm ngâm nói tiếp:
"Cái làm tôi bực nhất là cái nhà tù đổ nát này. Tôi chán ngấy cái cảnh
giam hãm ở đây lắm rồi. Tôi chỉ ao ước được thoát sang cái thế giới rạng rỡ kia
và ở đó mãi mãi... không phải chỉ nhìn thấy nó qua làn nước mắt, không phải chỉ
mơ tưởng đến nó qua trái tim đau khổ, mà thực sự sống trong đó. Vú Diễn, vú tưởng
vú sung sướng hơn tôi, may mắn hơn tôi; vú có đầy đủ sức khỏe... vú buồn cho
tôi...rồi vú xem, chả mấy chốc nữa mọi chuyện sẽ thay đổi hết. Tôi sẽ buồn cho
vú. Tôi sẽ vượt xa các người, tôi sẽ ở trên các người một trời một vực. Tôi lấy
làm lạ sao anh ấy sẽ không ở bên tôi!"
Rồi nàng lẩm bẩm một mình:
"Trước tôi cứ tưởng anh ấy mong được như thế. Anh Hy, Trời ơi! Anh không
nên giận dỗi thế. Lại với em đi nào, anh Hy!"
Trong lúc bồng bột, Liên đứng dậy, tựa người vào thành ghế. Nghe nàng gọi tha
thiết, Hy quay lại, bộ mặt chàng lộ rõ niềm tuyệt vọng. Ngực chàng thở hổn hển,
mắt chàng ướt và mở to, trừng trừng nhìn nàng như tóe lửa. Giây phút đầu họ còn
đứng xa nhau, nhưng rồi hai người ôm chầm lấy nhau lúc nào tôi không rõ, chỉ biết
Liên nhẩy vọt lên và Hy đỡ lấy, họ ghì nhau chặt đến nỗi tôi tưởng khi buông
nhau ra mợ tôi không còn sống nữa. Thực vậy, tôi thấy nàng dường như ngất đi,
còn Hy thì gieo mình xuống chiếc ghế gần nhất. Nhưng khi thấy tôi hấp tấp lại gần
để xem nàng có phải xỉu đi thật không, Hy nghiến răng dọa tôi, sùi cả bọt mép
ra như chó dại, rồi chụp ngay lấy Liên một cách ghen tức như thể không muốn ai
chạm tới người nàng. Tôi cảm thấy chàng không còn là giống người như tôi nữa:
chàng không hiểu cả những lời tôi nói nên tôi đành đứng tách ra im lặng, bối rối,
không biết xử trí thế nào.
Tôi nhẹ người thấy Liên cựa mình. Nàng đưa tay lên bá cổ Hy, áp má vào má
chàng, trong khi Hy ôm lấy nàng ve vuốt cuồng nhiệt. Chàng nói như điên dại:
"Bây giờ em mới lộ cho anh thấy em ác hết sức, ác và giả dối nữa. Vì lẽ gì
em khinh anh? Vì cớ gì em dối gạt cả lòng em, hở Liên? Anh chẳng nói một lời an
ủi đâu. Cho thế mới đáng kiếp em. Chính tự em giết em đấy. Phải, bây giờ em có
thể hôn anh, em có thể khóc lóc, bắt anh hôn, anh khóc... Những cái hôn, những
giọt nước mắt của anh sẽ làm em héo hon, sẽ đầy đọa em. Em yêu anh... vậy em có
quyền gì bỏ anh? Em có quyền gì mê say cái thằng Kha ấy? Trả lời đi! Dù sa sút
nghèo khổ, dù chết chóc, hay dù bất cứ cái gì trời làm quỷ bắt cũng không thể
chia rẽ nổi chúng ta, thế mà em, chính em, lại tự ý bỏ anh. Anh đâu có làm em
đau khổ...chính em tự làm em đau khổ... và khi em tự làm mình đau khổ thì trái
tim anh cũng tan nát. Điều tệ hại nhất là anh lại khỏe mạnh. Anh có muốn sống
đâu? Sống cách nào khi mà em... Trời! ai mà còn thiết sống nữa khi mà hồn mình
đã ở dưới mồ?"
Liên nức nở:
"Mặc kệ em! Mặc xác em! Em lầm lỗi nên bây giờ mới chết vì lầm lỗi ấy. Thế
đủ rồi! Chính anh, anh cũng bỏ em, nhưng em có oán trách anh đâu! Em tha thứ
cho anh, vậy anh cũng hãy tha thứ cho em!"
Kha đáp:
"Tha thứ làm sao được khi nhìn đôi mắt sâu quầng kia và cầm bàn tay gầy guộc
kia. Thôi hãy hôn anh đi, nhưng đừng để anh thấy đôi mắt em! Anh tha thứ những
lỗi lầm em đã gây cho anh. Anh yêu kẻ giết anh... nhưng kẻ giết em, anh yêu làm
sao được!"
Hai người giấu mặt vào nhau cùng yên lặng. Mặt người này đẫm ướt nước mắt người
kia. Tôi thầm nghĩ là ít ra cũng phải thế, cả hai người đều cùng khóc và trong
dịp trọng đại này Hy khóc là phải.
Trời về chiều nhanh quá. Mỗi lúc tôi một thấy bồn chồn vì người đầy tớ tôi sai
đi mua đồ đã trở về, và ở trên thung lũng, dưới ánh chiều tà, đám người đi lễ
trong nhà thờ Diên Mễ Tôn đã ra đông. Tôi phải lên tiếng báo động:
"Khóa lễ xong rồi. Chỉ nửa giờ nữa thôi là cậu tôi sẽ về tới nhà."
Hy làu bầu chửi rủa và ôm chặt Liên hơn. Còn Liên thì không nhúc nhích. Chẳng mấy
chốc tôi thấy một tốp gia nhân đi qua đường cái về phía nhà bếp. Cậu Kha đi sau
có một quãng. Cậu tự mở cổng rồi lững thững đi lên, ý chừng thấy trời chiều đẹp
đẽ nên đi chậm bước để hưởng hơi gió nhẹ như gió hè.
Tôi kêu lên:
"Cậu Kha về tới kìa! Trời đất! Cậu Hy! Cậu xuống ngay cho tôi nhờ! Đi ngay
đi thì không gặp ai ở cửa cầu thang đâu. Mau lên! Nhớ nấp trong lùm cây cho tới
khi cậu Kha vào hẳn bên trong đã."
Hy nói, vừa gỡ tay người yêu ra:
"Liên! Anh phải đi đây. Nếu anh còn sống thì thế nào anh cũng trở lại trước
khi em ngủ. Anh không ở xa cửa sổ phòng em quá năm thước đâu."
Liên dùng hết sức để níu chàng lại, đáp:
"Anh cứ ở đây, khỏi phải đi đâu cả. Cứ nghe lời em đi!"
Chàng năn nỉ:
"Anh chỉ đi một tiếng đồng hồ thôi."
"Một phút em cũng không chịu."
Hốt hoảng, Hy nói:
"Anh phải đi... Kha sắp lên đến nơi rồi."
Chàng muốn đứng lên và gỡ tay Liên ra. Nhưng nàng cố níu chặt. Vẻ quả quyết hiện
trên nét mặt, nàng hét lên:
"Không! Anh không phải đi đâu cả. Đây là lần chót! Kha không đụng đến em
đâu. Anh Hy, em chết mất! Em chết mất thôi!"
Hy ngồi phịch xuống ghế, kêu:
"Cái thằng chết tiệt nó lên kia kìa! Thôi mà, thôi mà, Liên! Anh không đi
nữa đâu. Hắn có bắn anh chết lúc này anh cũng vẫn cám ơn hắn."
Thế là họ lại xoắn chặt lấy nhau. Tôi nghe tiếng giầy chủ tôi lên cầu
thang...trán tôi toát mồ hôi lạnh.
Giận quá tôi nói:
"Cậu Hy, cậu định nghe lời điên rồ của mợ tôi hay sao? Mợ tôi nói mà có biết
mình nói gì đâu? Cậu định hại mợ tôi sao? Cậu đứng lên đi! Cậu ra ngay vẫn còn
kịp. Cậu đã làm bao nhiêu chuyện ác nghiệt, chưa có chuyện nào ác hơn chuyện
này. Ông chủ, bà chủ, đầy tớ... chết cả đám!"
Tôi vung tay, la lối. Kha nghe tiếng vội bước nhanh tới. Giữa lúc cuống cuồng
tôi thực sự mừng thầm thấy Liên ngã đầu ra, hai tay buông thõng xuống. Tôi
nghĩ: "Mợ ấy ngất đi hay là chết rồi. Thôi thế càng tốt. Thà mợ ấy chết
còn hơn sống mà là gánh nặng làm khổ người khác."
Kha nhẩy sổ tới người khách không mời mà đến, mặt cậu tái đi vì kinh ngạc và tức
giận. Tôi không biết cậu định làm gì, nhưng Hy đã chặn đứng mọi hành động của cậu,
đưa ngay cái thân hình bất động vào tay cậu.
Chàng nói:
"Này, nếu ông không phải là đồ quỷ thì hãy lo cứu lấy Liên đã... rồi mọi
chuyện tính sau với tôi!"
Hy bước ra phòng khách ngồi. Cậu Kha gọi tôi tới giúp, chúng tôi phải dùng đủ mọi
cách và khó khăn lắm mới làm cho Liên hồi tỉnh. Dù vậy nàng vẫn còn ngơ ngác. Mợ
thở dài rên rỉ và chẳng nhận ra ai. Cậu Kha trong lúc lo cứu nàng đã quên bẵng
người bạn đáng ghét của nàng. Tôi thì không. Gặp dịp là tôi ra ngay phòng khách
yêu cầu Hy đi đi. Tôi phải nói quả quyết là Liên đã đỡ rồi và sáng hôm sau tôi
sẽ cho chàng biết tin đêm nay nàng ra sao.
Chàng đáp:
"Tôi đồng ý ra khỏi nhà, nhưng tôi sẽ ở lại trong vườn. Sáng mai vú phải
nhớ giữ lời hứa đấy, vú Diễn. Tôi sẽ chờ dưới lùm thông kia. Nếu vú không giữ lời
thì tôi sẽ trở vào nữa, dù có mặt Kha hay không."
Chàng đưa mắt liếc nhanh qua cửa phòng hé mở của phòng Liên, để coi xem lời tôi
nói có đúng không rồi mới chịu vác cái mặt hãm tài ra khỏi nhà.