Chương XXXIII
Sau hôm thứ hai ấy vì Hạ vẫn chưa làm được những công việc
nặng thường ngày nên chàng vẫn quanh quẩn ở nhà. Tôi thấy ngay là mình khó lòng
giữ Liên ở bên cạnh tôi như trước. Sáng sớm nàng xuống dưới nhà trước cả tôi rồi
đi ra vườn, tới chỗ Hạ đang làm một công việc nhẹ gì đó. Khi tôi ra mời họ vào
ăn sáng thì Liên đã thuyết phục được anh chàng phạt quang một khoảng cây phúc bồn
tử trong vườn và bàn tính với nhau đem cây ở bên Họa Mi Trang về trồng thay vào
đấy.
Tôi đâm hoảng vì trong vòng có nửa giờ mà Hạ đã phá tan hoang. Cây phúc bồn tử
đối với lão Dọi cũng quý chẳng khác nào bản thân lão, ấy thế mà nàng tính phạt
đi hết để trồng hoa có chết không chứ?"
Tôi hét lên:
"Này! Lão mà thấy sẽ mách ông chủ ngay lập tức. Rồi cô cậu sẽ ăn nói ra
làm sao dám tự tiện phá vườn như thế này? Hai người sẽ bị nhừ đòn cho mà xem! Cậu
Hạ, cậu còn lạ gì tính nết ông chủ, thế mà cậu lại nghe lời cô ấy phá tan tành
thế kia?"
Hạ lúng túng nói:
"Tôi quên khuấy đi mất là mấy cây này của Dọi. Nhưng tôi sẽ bảo là chính
tôi phá đấy."
Chúng tôi vẫn ăn cơm chung với ông Hy. Tôi giữ phận sự thay chủ nhà để cắt thịt
và pha trà nên bữa ăn cần có tôi. Mọi bữa Liên vẫn ngồi cạnh tôi nhưng hôm ấy
nàng ra ngồi cạnh Hạ. Tôi thấy ngay là bây giờ cô nàng không che dấu tình bạn của
mình với Hạ, cũng như trước kia, không hề che giấu lòng thù ghét chàng.
Trước khi vào phòng tôi đã dặn khẽ nàng:
"Này, cô liệu đấy, đừng có tỏ ra quá săn sóc và nói chuyện nhiều với Hạ,
ông Hy ông ấy không thích đâu, ông sẽ giận cả hai người đấy!"
Liên đáp:
"Em sẽ không làm thế đâu!"
Một phút sau, nàng đã ngồi bên cạnh Hạ và gắp đậu trong đĩa của chàng sang đĩa
mình. Anh chàng không dám nói gì, chỉ khẽ ngước nhìn lên một tí. Nhưng cô nàng
vẫn tiếp tục trêu làm anh chàng hai lần suýt không nhịn được cười. Tôi cau mày.
Liên đưa mắt nhìn ông chủ, nhưng dường như ông Hy đương mải suy nghĩ chuyện gì
không để ý đến cử chỉ của những người khác. Liên chăm chú nhìn ông ta và nghiêm
trang được một lúc. Nhưng lát sau nàng lại quay đi và tiếp tục cái trò của
mình. Hạ không nhịn được, bật lên cười. Ông Hy giật mình, đưa mắt soi mói nhìn
chúng tôi. Liên nhìn lại. Nàng vẫn giữ thái độ hằn học và thách đố mà ông Hy rất
ghét. Ông la lên:
"May cho mày ngồi ngoài tầm tay của tao! Con quỷ nào sai khiến mày nhìn
tao trừng trừng vậy? Nhìn xuống đi! Đừng làm tao nhớ đến sự có mặt của mày ở
đây. Tao tưởng tao đã chữa cho mày hết cười rồi chứ?"
Hạ lắp bắp:
"Con cười đấy ạ."
"Mày nói sao?"
Hạ cúi gầm mặt xuống đĩa ăn, không dám nhắc lại lời vừa nói. Ông Hy nhìn Hạ một
cái rồi tiếp tục bữa điểm tâm và nối lại dòng suy tưởng vừa bị ngắt quãng.
Chúng tôi ăn gần xong bữa. Liên và Hạ bây giờ khôn hồn ngồi xa nhau ra. Đúng
lúc tôi tưởng không còn chuyện gì xẩy ra nữa thì Dọi lù lù xuất hiện ở cửa. Thấy
môi lão run lên, mắt long sòng sọc, tôi biết ngay là lão đã khám phá ra mấy cây
quý của lão bị phá. Chắc lão đã thấy Liên và Hạ ở khu vườn đó trước khi lão ra
kiểm kê sự thiệt hại. Lão mấp máy đôi quai hàm như con bò nhai cỏ trước khi bật
lên một tràng nghe thật khó hiểu:
"Tôi muốn được trả lương rồi tôi nghỉ việc! Tôi muốn chết ở nơi tôi đã làm
năm sáu chục năm, tôi tính khuân hết sách vở của tôi lên gác xép, và mọi thứ đồ
nghề của tôi, để cả nhà bếp cho riêng họ... để tôi được yên cái thân già. Phải
nhường cái lò sưởi trong góc bếp quen thuộc của tôi, tôi buồn lắm nhưng không
biết sao hơn! Bây giờ thì người ta lại chiếm đoạt cái vườn của tôi, thưa ông chủ,
tôi không không thể nào chịu nổi. Tôi thà đi đập đá để kiếm miếng cơm còn
hơn..."
Hy ngắt lời:
"Thôi! Khoan đã! Ông kêu ca việc chi? Tôi không muốn dính vào những việc
xích mích giữa ông và bà Diễn. Bà ta có thể quẳng ông vào hố than họa may tôi mới
can thiệp."
"Không phải bà Diễn! Lạy Chúa! Nếu là bà ta thì tôi đã chẳng đi mặc dù bà
ta cũng là đồ xấu xa vô tích sự. Cái con nhỏ hư đốn kia đã mê hoặc thằng nhỏ
nhà mình đến nỗi... nói ra đau lòng... thằng nhỏ quên hết tôi làm gì cho nó và
nó đi nó nhổ hết trơn một dẫy cây phúc bồn tử đẹp nhất vườn của tôi!"
Nói đến đây lão già bắt đầu mếu máo. Ông Hy hỏi:
"Lão có say rượu không đấy? Hạ, có phải lão nói mày không?"
Hạ đáp:
"Con có nhổ hai ba bụi, để con trồng trả lại."
"Nhưng ai khiến mày nhổ đi?"
Liên khôn khéo xen vào:
"Bọn tôi định trồng ít hoa ở đấy. Lỗi là lỗi ở tôi vì tôi nhờ Hạ nhổ cây
lên."
Ông bố chồng ngạc nhiên:
"Ai cho phép mày đụng đến một tấc đất ở đây, hả?"
Rồi quay sang Hạ, Hy hỏi:
"Và ai ra lệnh cho mày nghe theo lời nó?"
Hạ ngồi im. Liên cãi lại:
"Ông lấy hết ruộng đất của tôi thì không sao. Thế mà tôi mới lấy có mấy
thước đất để trồng hoa thì ông la lối."
"Đất của mày? A, con này hỗn thật! Mày làm gì có đất bao giờ?"
"Cả tiền bạc của tôi nữa!"
Liên vừa nói vừa cắn mẩu bánh cuối cùng của nàng, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt nẩy
lửa của Hy.
"Im ngay! Cút đi!"
Liên không chịu thua, nói:
"Cả ruộng đất của Hạ, cả tiền bạc của Hạ... Hạ và tôi bây giờ là bạn nhau.
Tôi sẽ nói cho Hạ biết rõ về ông!"
Hy bối rối một lúc, mặt tái đi, đứng dậy, mắt không rời Liên, ánh nhìn đầy thù
hận. Liên nói cứng cỏi:
"Nếu ông đánh tôi, Hạ sẽ đánh ông. Ông biết điều ngồi xuống thì hơn."
Hy hét:
"Thằng Hạ mà không tống cổ mày ra ngoài thì tao sẽ đập cho nó chết! Đồ yêu
tinh! Mày dám xúi nó chống lại tao hả? Tống cổ nó ra! Có nghe thấy không? Ném
nó xuống bếp kia! Bà Diễn, tôi sẽ giết nó nếu bà còn để nó lảng vảng trước mắt
tôi."
Hạ khẽ bảo nàng nên tránh đi. Hy gầm lên:
"Mày có tổng cổ nó không nào? Hay còn ngồi đó mà chuyện trò?"
Hy tiến tới, định tự thi hành lệnh của mình. Liên nói:
"Anh Hạ không tuân lệnh ông nữa đâu. Đồ độc ác! Tôi khinh ghét ông thế nào
thì anh ấy cũng sẽ khinh ghét ông như thế!"
Hạ giọng trách móc khẽ nói:
"Suỵt! Tôi không thích nghe cô đối đáp như vậy. Thôi đi!"
"Nhưng anh không để cho ông ta đánh em chứ?"
"Vậy thì đi ngay đi!"
Giọng Hạ cương quyết. Nhưng chậm quá, Hy đã xông tới túm lấy nàng và bảo Hạ:
"Bây giờ mày đi đi. Còn con quỷ này, mày khiêu khích tao đúng vào lúc tao
không chịu được. Mày sẽ hối hận cho đến ngày mày chết, nghe chưa?"
Hy túm tóc nàng. Hạ vừa cố gỡ tóc nàng ra vừa năn nỉ Hy tha cho nàng lần này.
Hy, đôi mắt tóe lửa, tựa như sắp xé xác nàng ra từng mảnh. Tôi xông tới cứu
Liên.
Đột nhiên Hy buông đầu nàng ra, nắm cánh tay Liên và ngó nàng trừng trừng. Rồi
đưa tay lên che mắt, đứng lặng một hồi lâu như để tĩnh trí, ông ta cố làm ra vẻ
trấn tĩnh, nói:
"Cô liệu hồn đừng chọc giận tôi, kẻo có ngày tôi giết cô! Xéo đi ở với bà
Diễn, muốn ăn nói xấc xược thì nói với bà ta. Còn thằng Hạ, nếu tôi thấy nó
nghe lời cô thì tôi sẽ tống cổ nó đi đâu kiếm ăn mặc xác nó. Tình yêu của cô sẽ
biến nó thành đứa ăn mày, hiểu chưa? Bà Diễn, bà đem nó đi. Để tôi yên. Tất cả
để tôi yên!"
Tôi dắt Liên đi ra. Nàng mừng húm vì thoát nạn một cách ngon lành. Hạ cũng theo
ra. Thế là ông Hy chiếm độc một mình một phòng cho đến bữa cơm chiều. Tôi
khuyên Liên nên ăn trên lầu nhưng khi thấy ghế nàng bỏ trống, Hy cho người lên
gọi nàng xuống. Ông không nói năng với ai, ăn rất ít rồi đi ra ngay, dặn sẽ về
muộn.
Trong lúc Hy đi vắng, đôi bạn trẻ chiếm nguyên phòng chính. Tôi nghe Hạ nghiêm
khắc trách Liên. Chàng không muốn nghe chuyện Liên định kể việc ông Hy đối xử với
cha chàng trước kia ra sao. Hạ nói là cho dẫu ông Hy có là giống quỷ đi nữa
chàng sẽ đứng về phe ông và không thể để ai nói xấu ông trước mặt mình. Chẳng
thà nàng chửi bới chàng như trước kia chàng còn thích hơn là nghe nàng thóa mạ
ông Hy.
Liên tức lắm khi nghe Hạ nói thế. Nhưng chàng đã tìm được cách khiến nàng phải
im miệng. Hạ hỏi chứ nếu chàng nói xấu cha nàng thì liệu nàng có bằng lòng
không? Liên hiểu ngay rằng Hạ rất coi trọng thanh danh của ông chủ và đã gắn bó
với ông ta bằng một sợi dây bền chắc mà lý trí không thể nào phá nổi; có thể
nói đó là những dây xiềng được rèn bởi thói quen, rắp tâm tháo ra thì quả là
tàn nhẫn. Từ đó trở đi Liên tránh kêu ca và không bầy tỏ lòng oán ghét Hy.
Câu chuyện bất hòa nho nhỏ ấy qua đi, hai người trở lại thân thiết và chú tâm
vào việc làm hàng ngày của họ trong cương vị cậu học trò và cô thầy giáo. Buổi
tối khi công việc xong xuôi tôi ngồi với họ, ngắm đôi trẻ và cảm thấy lòng êm ả
thanh thản đến độ quên cả thời gian. Chắc ông cũng đã hiểu, trong một chừng mực
nào đó tôi xem hai người gần như con. Đã từ lâu tôi tự hào về Liên và bây giờ
tôi cũng hãnh diện không kém với Hạ. Bản chất thực thà, nồng hậu và thông minh
của Hạ đã nhanh chóng xua tan lớp mây mù của sự dốt nát và hèn kém trong đó
chàng được nuôi dưỡng từ hồi tấm bé. Những lời ngợi khen thành thực của Liên đã
kích thích sự cần cù của Hạ. Một khi tâm trí được sáng sủa thì mặt mày chàng
cũng thêm rạng rỡ, tinh anh và cao nhã. Tôi không còn nhận ra chàng là người mà
tôi đã gặp hôm đầu tiên tôi tìm thấy cô chủ tôi ở Gió Hú, cái ngày mà cô nàng
đã một mình đi chơi Băng Thạch Nham.
Trong khi tôi đang ngồi ngắm họ làm việc thì đêm đến đưa ông chủ về lúc nào
không ai hay... Ông vào lối cửa trước bất thần tiến thẳng lại chỗ chúng tôi, đứng
nhìn cả ba người, trước khi chúng tôi kịp ngửng đầu lên nhìn ông.
Tôi nghĩ ngay trong bụng: "Ôi, chẳng có cảnh nào êm đềm và vô hại hơn cảnh
này, nếu ông mà mắng mỏ họ thì quả thực là đáng xấu hổ." Thực vậy, ánh lửa
hồng chiếu hai mái đầu xanh, soi rõ hai khuôn mặt trẻ thơ đầy sinh động. Mặc dầu
chàng đã hai mươi ba tuổi và nàng mười tám, nhưng mỗi người đều có bao nhiêu
tình ý để xúc cảm, bao nhiêu điều mới lạ để học hỏi, họ không cảm thấy hay để lộ
ra những tình cảm trầm tĩnh, hết thơ mộng của tuổi trưởng thành."
Hai người cùng ngước mắt lên và bắt gặp cái nhìn của Hy. Có lẽ ông Hy chưa bao
giờ để ý thấy đôi mắt họ giống nhau như thế, và hơn thế nữa cả hai người đều có
đôi mắt giống hệt đôi mắt mợ Yên Liên. Cô Tôn Liên hiện thời không còn giống mẹ
ở điểm nào khác nữa, ngoại trừ vầng trán rộng và đầu mũi hơi cong khiến nàng có
một nét kiêu kỳ. Còn Hạ thì giống hơn nhiều. Lúc bình thường trông chàng đã giống
mợ Liên, lúc này lại càng giống một cách khác thường.
Tôi cho rằng chính những nét giống nhau ấy đã khiến ông Hy lặng người đi một
lát. Rồi ông tiến tới lò sưởi với một vẻ khích động hiện rõ trên nét mặt. Vẻ
khích động ấy dịu xuống mau chóng khi ông nhìn Hạ. Ông cầm lấy cuốn sách ra khỏi
tay Hạ, liếc nhìn trang sách mở, rồi đưa trả lại, không nói câu nào, chỉ ra hiệu
bảo Liên đi ra chỗ khác. Hạ đi theo Liên. Tôi cũng định bỏ đi nốt nhưng ông
khoác tay bảo tôi ngồi lại.
Ngồi suy nghĩ một hồi lâu về cái cảnh ông vừa chứng kiến, Hy nói:
"Một kết cuộc buồn, phải không bà Diễn? Tôi đã cố gắng dùng đủ mọi cách
tàn bạo mà không ngờ kết cuộc lại phi lý như thế. Tôi đã dùng sức phá hủy cả
hai căn nhà, tôi đã luyện để có sức mạnh làm những việc tầy trời như
Héc-Quyn 1, đến khi mọi sự xếp đặt đâu vào đấy trong tầm
tay tôi thì tôi bỗng thấy chí khí mình tiêu tan như mây khói, không còn muốn động
đến một ngón tay... Kẻ thù cũ của tôi không đánh tôi... lúc này là lúc tôi có
thể trả thù...tôi có thể làm hại chúng qua hai đứa này, dễ như trở bàn tay! Chẳng
ai có thể ngăn cản tôi... nhưng rồi, để làm gì? Ích gì? Tôi không thiết đánh nữa.
Tôi không thể cất công giơ tay lên được nữa. Thật cứ như là tôi đã tốn bao nhiêu
công sức để rồi cuối cùng đóng vai một người độ lượng. Không, còn khuya tôi mới
độ lượng với chúng...tôi chỉ không còn cái thích thú hãm hại một cách vô cớ."
Bà Diễn này, sắp có một sự biến chuyển kỳ dị... Tôi hiện đang bị nó ám ảnh...
Tôi chả tha thiết gì đến cuộc sống hàng ngày đến nỗi tôi hầu như không còn nhớ
tới cả việc ăn uống nữa. Hai đứa vừa ra khỏi đây đối với tôi là hai thực thể
còn giữ được hình dáng rõ ràng, nhưng cái hình dáng đó lại làm tôi đau đớn quằn
quại. Về cái con ấy tôi không muốn nói tới, nghĩ tới; tôi mong nó là kẻ vô
hình, vì cứ trông thấy nó là tôi muốn nổi điên. Còn thằng kia nó lại phiền tôi
một cách khác. Tôi không bao giờ muốn thấy nó nữa... Chắc bà sẽ nghĩ là tôi sắp
hóa điên rồi - Hy vừa nói vừa cười gượng - nếu tôi bảo rằng nó chính là hiện
thân hay là nó đã gợi tôi nhớ lại thiên hình vạn trạng những liên tưởng xưa, những
ám ảnh quá khứ... nhưng bà đừng kể những gì tôi nói với bà nhớ. Tâm trí tôi
luôn luôn khép kín triền miên đến nỗi cuối cùng tôi đâm thèm được bộc bạch nỗi
niềm với một người khác.
Mới năm phút trước đây tôi thấy thằng Hạ. Tôi không thấy nó như thấy một con
người bằng xương bằng thịt, mà thấy nó là hiện thân của tôi thời trẻ... Đối với
nó tôi có cả trăm ngàn ý nghĩ và tình cảm lộn xộn khiến tôi không thể nào đến gần
nó và xử sự sao cho hợp với lẽ phải. Trước hết nó giống Yên Liên kinh khủng, nó
có liên hệ với nàng kinh khủng. Bà có thể bảo rằng nó có ảnh hưởng mạnh nhất đến
trí tưởng tượng của tôi; thực ra ảnh hưởng nó rất yếu, bởi vì với tôi có cái gì
trên đời mà không gắn chặt với nàng?
Tôi không thể không nhìn xuống cái sàn nhà này mà không thấy gương mặt nàng hiện
lên trên những viên đá lát! Nàng hiện trong mỗi đám mây, mỗi lá cây, mỗi ngọn cỏ...
Đêm đêm bóng nàng lấp đầy không gian, ban ngày nàng hiện trong bất cứ vật gì.
Những khuôn mặt đàn ông đàn bà dù tầm thường nhất - ngay cả khuôn mặt tôi - đều
hiện ra một nét giống nàng để trêu trọc tôi! Cả thế gian này là một sưu tập khủng
khiếp những nhắc nhở rằng nàng đã tồn tại và tôi đã mất nàng!
Phải, Hạ chính là hồn ma của mối tình bất diệt của tôi, của những nỗ lực điên
cuồng của tôi, của sự sa đọa của tôi, của lòng kiêu ngạo, niềm hạnh phúc và nỗi
thống khổ của tôi...
Nhưng thật là điên mà đi kể với bà những ý nghĩ ấy; có điều là nói vậy để bà biết
vì lẽ gì tôi buộc phải sống cô độc, vì gần nó tôi chẳng lợi ích gì mà chỉ tổ
làm tôi thêm đau đớn. Và đó cũng là một trong những lý do khiến tôi dửng dưng
thấy nó kết thân với con em họ nó. Tôi không hơi đâu mà quan tâm đến chúng nó nữa.
Thái độ của ông Hy làm tôi đâm hoảng, mặc dù ông ta không có triệu chứng gì là
mất trí hay sắp chết. Theo chỗ tôi nhận xét thì ông ấy hoàn toàn khỏe mạnh,
không bệnh tật. Còn về tinh thần thì ngay từ hồi nhỏ ông ta đã thích nuôi những
tư tưởng đen tối và có những thị hiếu kỳ quái. Ông Hy có thể mắc chứng thiên chấp
do đầu óc lúc nào cũng bị ám ảnh bởi thần tượng quá vãng của ông, nhưng về tất
cả những điểm khác, lý trí của ông vẫn vững mạnh như của tôi.
Tôi hỏi:
"Nhưng ông vừa nói sắp có một sự biến chuyển, là chuyện gì vậy, ông
Hy?"
"Chừng nào nó xẩy ra tôi mới biết chắc được. Bây giờ tôi chỉ lờ mờ biết được
một nửa."
"Ông có bị đau yếu gì không?"
"Không. Không đau yếu một chút nào, bà Diễn ạ."
"Và ông không sợ chết đấy chứ?"
"Sợ à? Không! Tôi chẳng hề sợ, chẳng dự cảm và cũng chẳng mong chết. Mà vì
lẽ gì cơ chứ? Tôi khỏe mạnh, sống điều độ, công việc của tôi không có gì nguy
hiểm. Tôi ắt là phải sống trên thế gian này cho đến khi nào trên đầu bới không
ra một sợi tóc đen. Tuy nhiên, tôi không thể sống mãi trong tình trạng này! Tôi
phải dồn hết tâm trí để bắt lá phổi phải thở... bắt trái tim phải đập! Và cứ
như phải bẻ ngược một cái lò-xo cứng, tất cả những hành động vặt vãnh nhất, nếu
không có cái ý nghĩ duy nhất kia thúc đẩy, tôi phải tự cưỡng bách mình mới làm
nổi. Tôi chỉ có một ý nghĩ, một ao ước mà tôi đem cả thân tôi, đem hết khả năng
tôi để đạt cho bằng được. Tôi đã ráng làm như vậy từ lâu lắm và làm một cách
cương quyết nên tôi tin chắc rằng sẽ đạt được, và đạt rất sớm... Nó đã nhai
nghiến đời tôi và bây giờ... tôi sắp sửa thỏa nguyện. Những lời tự thú này của
tôi tuy không làm tôi nhẹ bớt nhưng có thể giải thích một số diễn biến về tâm
tính tôi mà tôi không thể cắt nghĩa bằng cách nào khác. Ôi, Trời đất! Thực là một
cuộc kịch chiến lâu dài, tôi mong là nó chấm dứt đi cho rồi!"
Nói tới đây, Hy đi đi lại lại, lẩm bẩm nói một mình những lời ghê rợn, khiến
tôi phải tin điều mà ông bảo Dọi đã tin, rằng lương tâm đã biến trái tim ông
thành một địa ngục trần gian... Tôi tự hỏi rồi đây kết cuộc sẽ ra sao.
Tuy trước kia chả mấy khi ông ta để lộ những tâm tư đó, ngay cả vẻ ngoài cũng
không bộc lộ bao nhiêu, nhưng bây giờ tôi dám chắc đó là tâm trạng thông thường
của ông Hy, như chính ông ta tự xác nhận thế. Qua bộ dạng của ông ta mấy ai mà
đoán nổi tâm trạng bên trong. Ông Lộc ạ, ông đã gặp ông Hy rồi đó, ông đã thấy
ông ấy, nhưng chắc ông cũng không đoán ra được... Ở cái thời gian tôi vừa kể
đó, ông ta vẫn như thế, có điều là ông ấy chìm đắm hơn trong cô độc và lầm lỳ
ít nói hơn mỗi khi có ai ở bên cạnh.
--------------------------------
Hercule, nhân vật tượng trưng cho sức mạnh thể chất
trong thần thoại Hy Lạp. |
vietmessenger.com