Chương XXXI
Hôm qua trời trong, êm và lạnh, theo đúng ý định tôi đến
Đỉnh Gió Hú. Bà Diễn yêu cầu tôi đem một bức thư cho cô chủ của bác. Tôi không
từ chối.
Cửa trước bỏ ngỏ nhưng cây chắn ngang thì khóa lại cẩn thận. Tôi gọi cửa và ra
hiệu cho Hạ - lúc ấy đang làm vườn - kéo cây chắn lên. Tôi thúc ngựa vào. Hạ quả
là một anh chàng nhà quê đẹp trai hiếm thấy. Lần này tôi ngắm Hạ thật kỹ. Gã dường
như đã cố làm cho mình nom tươm tất hơn.
Tôi hỏi ông Hy có nhà không? Anh chàng đáp không, nhưng tới bữa ăn ông ấy sẽ về.
Lúc ấy là mười một giờ, tôi ngỏ ý muốn ngồi đợi trong nhà. Nghe thế anh ta liền
quẳng ngay đồ làm vườn xuống đi theo tôi với vẻ mặt như một con chó giữ nhà hơn
là có ý thay mặt chủ nhân đi vắng.
Chúng tôi cùng vào. Liên đương bận làm rau. Nàng có vẻ buồn và ít linh hoạt hơn
lần trước tôi gặp. Nàng chỉ hơi ngước mắt nhìn tôi rồi lại tiếp tục công việc,
vẫn bất chấp phép lịch sự như lần trước không chào hỏi cũng không có lấy một cử
chỉ nào đáp lễ.
Tôi nghĩ bụng: "Nàng không có vẻ dễ thương như ý bà Diễn muốn ngỏ cho mình
biết. Đẹp thì có đẹp, đó là cái chắc, nhưng nàng không phải thiên thần."
Chàng Hạ nói xẵng bảo nàng đem rau vào bếp. "Anh đi mà dọn lấy!" nàng
nói. Vừa làm xong là nàng đẩy mọi thứ về phía Hạ, ra ngồi trên chiếc ghế đẩu
bên cửa sổ. Nàng lấy ra những mẩu củ cải thừa đựng trong vạt áo đem cắt thành
hình những con chim. Giả vờ như để ngắm cảnh vườn, tôi lại gần nàng và lén bỏ bức
thư của bà Diễn vào lòng cô ta không để Hạ trông thấy. Tưởng làm thế là khôn
khéo lắm nào ngờ cô ta hất bức thư ra lớn tiếng hỏi: "Cái gì thế
này?"
Tôi chán quá vì nàng đã vô ý không biết tôi làm thế là để giúp nàng, lại còn
oang oang lên hết cả kín đáo. Tôi lại sợ người ta nghi chính tôi là tác gỉa bức
thư đó nên vội nói:
"Một bức thư của người quen cũ của cô, làm quản gia ở Họa Mi Trang."
Nghe nói vậy, nàng nhặt mảnh giấy lên, nhưng Hạ đã nhanh tay hơn. Anh ta nhặt
ngay lấy bỏ túi và nói phải đưa cho ông Hy coi trước. Thế là Liên chẳng nói chẳng
rằng xoay lưng về phía chúng tôi, lén rút khăn tay lên chậm mắt. Còn gã anh họ
nàng sau một hồi chống trả với lương tâm bèn rút bức thư trong túi ra quẳng xuống
đất bên cạnh nàng một cách hậm hực. Liên vội vồ lấy thư đọc ngấu nghiến. Sau đó
nàng hỏi thăm tôi vài câu về người nọ người kia bên Họa Mi Trang. Nhìn ra rặng
đồi phía xa nàng nói lẩm bẩm:
"Ước gì mình được cưỡi con Minh Nhi phóng xuống sườn đồi kia! Ước gì mình
được trèo lên ngọn đồi kia! Ôi! Tôi mệt mỏi... Tôi chán ngán vô cùng..."
Nàng ngả đầu vào thành cửa sổ, nửa như ngáp nửa như thở dài, đắm mình trong nỗi
buồn xa vắng như không còn thiết đến chuyện gì ở xung quanh.
Sau một lúc ngồi im, tôi lên tiếng:
"Thưa bà Tôn, thưa cô, chắc cô không thể nào ngờ là tôi đã quen biết cô.
Biết một cách hết sức thân thiết đến nỗi tôi lấy làm lạ vì sao cô lại không nói
với tôi vài câu. Bà Diễn đã nói với tôi rất nhiều về cô và ca tụng cô hết lời.
Bà ấy sẽ thất vọng ghê lắm nếu tôi về không đem một chút tin tức hay thư từ gì
của cô, mà chỉ nói là cô đã nhận thư mà chả nói một câu nào."
Nàng có vẻ ngỡ ngàng nghe tôi nói như vậy. Nàng hỏi:
"Vú Diễn có thích ông không?"
Tôi đáp ngay:
"Có... có chứ."
"Nhờ ông nói lại là tôi rất muốn trả lời thư của bà ấy nhưng tôi chả có tí
giấy bút nào để viết cả, thậm chí không có lấy một quyển sách để tôi có thể xé
ra một tờ để viết.
Tôi kêu lên:
"Không có lấy một quyển sách? Nếu cô không cho tôi là quá tò mò, thử hỏi
làm sao mà cô có thế sống được ở đây mà không có sách đọc? Như tôi đây này tuy ở
Họa Mi Trang có cả một tủ sách lớn thế mà tôi còn vẫn thấy buồn. Nếu lấy hết
sách đi chắc là tôi buồn chết đi được."
"Có sách thì tôi đọc không ngừng. Nhưng ông Hy không bao giờ đọc sách. Vì
vậy đầu óc của ông ta chỉ nghĩ đến việc tiêu hủy sách. Từ nhiều tuần nay rồi
tôi không nhìn thấy một cuốn sách nào. Chỉ có một lần tôi lục đống sách thần học
của Dọi. Lão ta bực lắm. Và một lần nữa, Hạ này, tôi tóm được một mớ anh dấu
trong phòng... mấy cuốn sách tiếng La Tinh và Hy Lạp, một số truyện và thơ - tất
cả đều là sách quý của tôi - tôi đem từ Họa Mi Trang qua, và anh đã vơ vét chỉ
để thỏa cái tính thích ăn trộm của anh. Chúng có giúp ích gì được cho anh đâu?
Hay là anh đã dấu đi cho bõ tức: mình không đọc được thì cũng không thèm cho
người khác đọc! Mà chưa biết chừng cũng vì đố kỵ mà anh đã xúi ông Hy lấy hết
kho sách quý của tôi. Có phải thế không? Nhưng tôi đố mấy người chiếm được kho
sách của tôi! Nó đã nằm ở trong đầu tôi, nó đã in vào óc tôi!"
Bị lật tẩy, anh chàng Hạ ngượng nghịu, mặt đỏ như gấc, lắp bắp chối bay chối biến.
Tôi tìm cách nói gỡ cho gã:
"Cậu Hạ đây muốn học hỏi cho rộng thêm kiến thức. Không phải vì cậu ấy đố
kỵ đâu mà chỉ vì muốn ganh đua kiến thức với cô đấy."
Liên đáp:
"Và trong lúc chờ đợi, anh ấy muốn tôi trở thành một đứa ngu si! Vâng, tôi
có nghe anh chàng cố đánh vần và đọc một mình. Anh ta đọc trật lất nghe buồn cười
lắm. Này, anh thử đọc lại đoạn hôm qua xem... thật kỳ cục... Tôi thấy anh giở tự
điển tra nghĩa chữ khó rồi chửi thề vì không đọc được lời giải thích trong tự
điển..."
Hiển nhiên là anh chàng đau lòng thấy mình bị chê là dốt. Lại càng đau hơn nữa
bị chế nhạo vì cái tội muốn gột rửa cái dốt của mình. Tôi chia sẻ với anh ta nỗi
đau đó và chợt nhớ lại câu chuyện bác Diễn kể về lần đầu tiên anh ta cố gắng vượt
ra khỏi cảnh ngu tối mà anh bị giam hãm từ khi còn nhỏ. Tôi nói:
"Nhưng, thưa cô, chúng ta ai ai cũng phải chập chững bước đầu. Ai ai cũng
phải xẩy chân, phải ngã xiêu ngã vượn ở ngưỡng cửa. Nếu các thầy giáo cô giáo
thay vì nâng đỡ lại khinh miệt chúng ta, thì chắc chắn chúng ta sẽ còn xẩy ngã
không biết bao nhiêu lần nữa."
"Ô! Tôi đâu có muốn cản trở anh ấy học hỏi. Nhưng anh ấy không có quyền
chiếm hữu sách vở của tôi làm của riêng rồi đem ra đọc một cách sai lạc và lố bịch.
Những sách đó chứa đựng nhiều kỷ niệm nên đối với tôi rất là thiêng liêng. Tôi
rất bực mình thấy chúng bị ô uế trong lỗ miệng anh ta! Hơn nữa anh chàng lại cứ
nhè đúng những bài tôi thích nhất để đọc đi đọc lại, y như thể hắn có dụng tâm
chọc tức tôi vậy!"
Trong một lúc lâu, Hạ yên lặng, ngực phập phồng. Chàng ta bị sỉ nhục nặng và tức
giận cực điểm, lòng xúc động mạnh khó lòng có thể dẹp xuống dễ dàng. Tôi đứng
lên, lại bực cửa ngắm phong cảnh với nhã ý tránh cho anh chàng khỏi bị bối rối.
Hắn cũng đứng lên theo, ra khỏi phòng, nhưng rồi quay lại ngay, tay ôm đến nửa tá
sách. Hắn vứt lên đùi Liên, nói:
"Đây. Giữ lấy! Từ nay tôi không bao giờ muốn nghe đến, đọc đến hay nghĩ đến
sách vở nữa!"
Cô ả đáp:
"Bây giờ thì tôi không thèm nữa! Tôi ghét những quyển sách này vì anh đã
làm nhơ bẩn rồi."
Nàng mở một cuốn. Cứ trông cũng biết cuốn sách ấy thường được lật mở từng
trang. Nàng đọc một đoạn, giọng ê a như người mới tập đọc. Rồi cô ả cười rộ
lên, quăng sách đi và nói tiếp, giọng khiêu khích: "Nghe đây nữa!" Rồi
cũng vẫn cái giọng ê a ấy cô ả ngâm một bài ca cổ.
Lòng tự ái không cho phép Hạ chịu đựng hơn nữa. Tôi nghe thấy - mà không hoàn
toàn phản đối - một tiếng tát bốp vào cái miệng hỗn xược của cô ả. Cô gái quái
ác ấy đã xúc phạm nặng nề người anh họ kém học thức nhưng dễ xúc cảm kia và
cách tranh luận bằng tay chân là cách duy nhất mà anh ta có thể dùng để làm câm
miệng con người gây sự.
Hạ vơ mấy cuốn sách quăng vào lửa. Tôi đọc được trên nét mặt Hạ nỗi đau khổ vô
bờ mà hắn phải hy sinh cho mối hờn uất của mình... Tôi hình dung trong lúc những
cuốn sách ấy cháy rụi anh ta nhớ lại niềm vui chúng đã mang đến, cái thú vị mỗi
lúc một tăng lên mà hắn tiên liệu sẽ được hưởng, cái cố gắng dùi mài học hỏi một
cách giấu diếm... Từ trước đến nay hắn vẫn an phận với công việc cực nhọc hàng
ngày với những thú vui thô lỗ của một gã nông dân. Cho tới khi Liên xuất hiện
trên con đường đời của mình. Từ cái nhục nhã bị nàng khinh miệt, từ niềm hy vọng
được nàng tán thưởng, chàng ta đã nẩy ra ý tưởng cầu tiến và những khát vọng
cao xa hơn. Nhưng thay vì được khen ngợi khuyến khích, hắn chỉ nhận được sự
khinh thị, thành thử tất cả cố gắng cầu tiến của hắn chỉ đem đến những kết quả
hoàn toàn trái ngược.
"Phải, cái đồ vũ phu như anh thì chỉ học được trong sách mỗi cái cách đó
thôi!"
Liên la lên, liếm chỗ môi bị vả, nhìn đống sách cháy bằng đôi mắt phẫn nộ.
Hạ cáu kỉnh đáp:
"Cô nên câm ngay mồm đi."
Hắn tức quá, không nói thêm được câu nào, vùng vằng đi ra cửa. Tôi tránh lối
cho hắn đi qua. Nhưng khi hắn sắp bước qua ngưỡng cửa thì đụng ông Hy ở dưới thềm
bước lên. Ông ta đặt tay lên vai hắn, hỏi:
"Kìa, có chuyện gì thế?"
"Không có gì hết."
Và anh chàng lỉnh ra một chỗ vắng để nuốt hận tiêu sầu. Hy nhìn theo, thở dài.
Không biết có tôi đứng đằng sau, ông ta lẩm bẩm:
"Kể cũng lạ thật. Mình lại tự làm hỏng kế hoạch của mình. Nhưng khi mình cố
tình tìm xem trên khuôn mặt nó có nét gì giống cha nó không, thì mình chỉ thấy
nó giống nàng, mỗi ngày một giống hơn! Quỷ thiệt, sao giống thế? Thấy nó là
mình không chịu nổi!"
Ông Hy cúi gầm xuống bước vào nhà, mặt lộ vẻ bồn chồn lo âu mà trước kia tôi
không hề nom thấy. Người ông trông cũng có vẻ gầy đi.
Cô nàng dâu nhìn qua cửa sổ thấy ông ta vội lánh ngay vào bếp, thành thử trong
phòng chỉ còn mình tôi. Đáp lời tôi chào hỏi, ông ta nói:
"Thấy ông ra khỏi nhà được tôi cũng mừng, ông Lộc ạ. Một phần cũng do lòng
ích kỷ. Tôi không dễ dàng tìm được người thay thế ông ở cái nơi khỉ ho cò gáy
này. Đã nhiều lần tôi tự hỏi không biết cái gì đã dẫn ông tới đây."
"Thưa ông, có lẽ cái bản tính bất thường nó xúi tôi đến đây, và lại cũng lại
chính cái tính đó nó xúi tôi đi. Tuần tới tôi đi Luân Đôn rồi. Tôi đến để báo
ông biết tôi không có ý định ở Họa Mi Trang quá mười hai tháng như tôi đã thuê.
Tôi chắc là mình sẽ không còn ở đây nữa."
"Ồ! Thực vậy sao? Chắc ông đã chán bị đầy xa nơi đô hội chứ gì? Nhưng nếu
ông đến để xin trừ bớt tiền nhà những tháng ông không ở thì ông đã phí công rồi
đấy. Không bao giờ tôi lại bỏ qua, không bắt người có nợ phải trả tôi sòng phẳng,
bất kể người ấy là ai."
Tôi bất bình, lớn tiếng đáp:
"Tôi đến đây không phải để xin bớt tiền như ông tưởng. Nếu ông muốn, tôi
xin thanh toán ngay."
Nói rồi, tôi rút ví tiền trong túi ra. Hy lạnh lùng đáp:
"Không, không. Ông đặt cọc nhiều mà, đủ để bảo đảm số nợ của ông nếu ông
không trở lại.... Tôi không gấp đâu... Mời ông ngồi và dùng cơm với chúng
tôi... một vị khách mà chủ nhà biết chắc sẽ không trở lại thường được tiếp đãi
nồng hậu... Liên! Dọn bàn đi! Đi đâu rồi?"
Liên ra dọn bàn. Hy khẽ bảo riêng nàng:
"Cô ăn cơm trong bếp với Dọi và ở luôn trong đó cho đến khi khách đi khỏi,
nghe không?"
Nàng làm đúng y lời Hy. Ngồi một bên là ông Hy dữ dằn và lầm lỳ, một bên là Hạ,
câm như ngậm hột thị, tôi ăn không lấy gì làm ngon và cáo từ về sớm. Tôi định
đi ra bằng ngã sau để được nhìn Liên lần chót và để chọc tức lão Dọi chơi,
nhưng Hạ đươc lệnh giắt ngựa của tôi ra và chủ nhà thì đích thân tiễn tôi ra tận
cửa nên tôi không thực hiện được ý định.
Vừa cưỡi ngựa xuống dốc tôi vừa nghĩ bụng: "Trời! Trong cái nhà này sao
người ta lại sống cuộc đời buồn não đến thế... Giả dụ - như bà vú của nàng mong
ước - Liên và mình có duyên với nhau và hai người lấy nhau về chung sống nơi đô
hội nhộn nhịp thì đó thực là một chuyện tình thơ mộng còn đẹp hơn cả chuyện thần
tiên!"
vietmessenger.com