"Một người đàn ông chất phác có một người vợ đẹp mà
anh ta yêu say đắm chẳng muốn lúc nào rời. Một hôm vì có những công việc khẩn
thiết buộc anh ta phải đi xa, anh bèn tìm đến một nơi có bán đủ các loài chim.
Anh chọn mua được một con vẹt không những biết nói thạo mà còn biết và nhớ tất
cả những gì xảy ra trước mắt nó. Anh đem lồng chim về nhà, bảo vợ treo lồng
chim trong buồng mình và chú ý chăm sóc con vật trong thời gian anh vắng nhà.
Sau đó, anh lên đường...
Khi trở về, anh ta không quên hỏi con vẹt tất cả những gì đã xảy ra và con chim
kể lại cho anh nghe chẳng thiếu một điều gì. Cũng vì vậy nên chị vợ bị một trận
trách mắng nặng nề. Chị vợ ngờ cho bọn đầy tớ mách lẻo nhưng cả bọn đều thề thốt
luôn trung thành với bà chủ của chúng và đều nhất trí cho là chính con vẹt đã
ton hót với ông chủ. Tin vào lời bọn đầy tớ, chị vợ nghĩ cách làm sao xua tan
đi mối nghi ngờ của chồng đồng thời trả thù con vẹt. Dịp may đã tới. Chồng chị
phải đi vì công việc trong một ngày. Chị ta ra lệnh cho một con ở đặt một cái cối
xay tay dưới ngay lồng chim và quay ầm ầm trong đêm, con ở thứ hai được lệnh vẩy
nước liên tục phía trên lồng chim giả làm mưa, còn con thứ ba thì được lệnh cầm
một chiếc gương chiếu bên nọ rồi bên kia chiếc lồng chim dưới ánh sáng của một
ngọn nến. Lũ đầy tớ đã làm công việc do cô chủ trao cho trong suốt một phần đêm
và hoàn thành thật tốt.
Ngày hôm sau, người chồng trở về lại hỏi vẹt những gì đã xảy ra ở nhà, con chim
trả lời:
- Thưa ông chủ, sấm chớp và mưa gió đã làm tình làm tội tôi suốt đêm, tôi không
biết nói với ông chủ là tôi khổ sở tới mức nào.
Người chồng, biết rất rõ là đêm hôm đó chẳng có sấm chớp cũng không mưa gió,
cho là con chim đã nói láo và chắc là nó cũng đã nói sai về vợ mình. Bởi vậy, bực
mình, anh ta lôi con vẹt ra khỏi lồng và đập chết. Thế nhưng, về sau, anh biết
qua những người hàng xóm là con vẹt chẳng hề nói sai về hạnh kiểm của vợ mình,
anh vô cùng hối hận là đã giết oan con vật...".
Đến đây Scheherazade ngừng lời vì thấy trời đã sáng. Dinarzade vội nói:
- Tất cả câu chuyện chị kể thật phong phú và hấp dẫn. Em nghĩ thật khó có thể
có chuyện hay hơn.
- Chị muốn tiếp tục làm em vui thích - Scheherazade nói - Nhưng chẳng rõ là
hoàng đế, chúa của chị có còn cho chị thời gian nữa không.
Schahriar chẳng kém gì Dlnarzade cũng còn rất thích nghe hoàng hậu kể chuyện
nên đứng lên và ngày hôm đó cũng chưa ra lệnh cho tể tướng đưa nàng đi xử.
° ° °
Cũng như những đêm trước, rất đúng giờ Dinarzade đánh thức
Scheherazade: - Chị ơi? Nếu chị không còn ngủ nữa, thì em xin chị kể cho em
nghe một trong các chuyện rất hay mà chị biết để chờ trời sáng rõ.
- Em ạ - Hoàng hậu Scheherazade đáp - Chị sẽ chiều em ngay đây.
Hãy khoan - Hoàng đế ngắt lời - Khanh hãy kể nốt câu chuyện ông vua Hi Lạp với
viên tể tướng đã xử sự như thế nào với thầy thuốc Douban rồi sau đó khanh hãy kể
tiếp chuyện ông lão đánh cá với hung thần.
- Xin tuân lệnh, tâu bệ hạ - Scheherazade nói và vào chuyện như sau:
Khi nhà vua Hi Lạp - Lão đánh cá bảo hung thần - kể xong chuyện con vẹt, ông bảo
viên thừa tướng:
- Còn nhà ngươi, vì đố k ỵ với thầy thuốc Douban, người chẳng làm gì hại ngươi,
ngươi đã muốn ta giết người đã cứu ta. Nhưng ta sẽ không làm việc đó vì sợ là sẽ
phải hối hận suốt đời như người chồng đó đã giết oan con chim vẹt
Viên tể tướng độc ác rất muốn loại trừ ông thầy thuốc Douban nên chẳng muốn ngừng
lại tại đó. Ông ta cố ngu ỵ biện:
- Tâu bệ hạ, cái chết của một con chim thì có gì là quan trọng, và thần chắc là
chủ nó cũng chẳng hối tiếc lâu la gì. Nhưng sao chỉ vì sợ đàn áp lầm người vô tội
mà bệ hạ lại không ra tay xử tử người thầy thuốc đó! Bị tố cáo là có âm mưu ám
hại bệ hạ chẳng 1ẽ chưa đủ để Người lấy đi mạng sống của y đi sao? Khi phải bảo
vệ sinh mạng của một ông vua thì chỉ một thoáng nghi ngờ thôi cũng phải coi như
đã là đích thực. Hi sinh một người vô tội còn hơn là bỏ sót một kẻ thủ phạm.
Nhưng, tâu bệ hạ, đây là chuyện không còn phải nghi ngờ gì nữa: viên thầy thuốc
Douban muốn ám sát Người. Không phải tính đố kỵ xui thần chống lại y mà duy nhất
chỉ vì tấm lòng trung đã khiến thần phải ra sức bảo vệ bệ hạ, đưa ra một lời
khuyến cáo vô cùng quan trọng. Nếu sai lầm, thần xin chịu hình phạt mà xưa kia
một vị tể tướng đã phải hứng chịu.
- Vị tể tướng đó đã làm gì - Quốc vương Hi Lạp hỏi - Để phải chịu hình phạt như
vậy?
- Thần sẽ kể lại bệ hạ nghe - Viên tể tướng đáp - Nếu Người vui lòng muốn biết,
tâu bệ hạ.
"- Ngày xưa có một ông vua - Vị tể tướng kể - có một
hoàng tử rất ham mê săn bắn. Nhà vua cho phép chàng được đi săn luôn luôn nhưng
lệnh cho tể tướng là phải theo sát và không lúc nào được rời mắt quan tâm chăm
sóc chàng. Trong một ngày săn, những tuỳ tùng sục sạo lùa ra được một chú hoẵng.
Hoàng tử rượt ngựa đuổi theo, vẫn tưởng là tể tướng luôn ở sát bên mình nên chẳng
cần suy nghĩ mà cứ phóng tâm theo miết con mồi. Sự hào hứng đã đưa chàng đi quá
xa, và lúc này trơ trọi chỉ còn một mình. Chàng ngừng lại, nhận thấy mình đã lạc
đường. Chàng muốn quay lại chỗ viên tể tướng chắc là chậm chân nên không theo kịp
mình. Quay hết ngả này sang ngả khác cũng chẳng tìm được đường về. Đúng là
chàng đã bị lạc. Bỗng chàng thấy một thiếu phụ xinh đẹp đứng bên lề đường khóc
lóc thảm thiết. Chàng kìm cương ngựa hỏi nàng là ai, làm gì một mình ở cái chốn
vắng vẻ này và có cần giúp đỡ gì không. Nàng ngừng khóc, đáp:
- Thiếp là con gái quốc vương Ấn Độ. Cưỡi ngựa đi dạo vùng thôn dã, thiếp đã ngủ
gật và bị ngã ngựa. Con ngựa đã lồng lên và chạy mất, thiếp chẳng biết bây giờ
nó ở đâu nữa".
Hoàng tử trẻ động lòng trắc ẩn, sẵn lòng để nàng cưỡi ngựa cùng mình. Nàng nhận
lời.
Họ đi ngang qua một túp lều, thiếu phụ tỏ ý muốn xuống vì một việc cần thiết gì
đó. Hoàng tử dừng ngựa đỡ nàng xuống và chính chàng cũng xuống ngựa, cầm cương
đắt con vật tới sát túp lều. Kinh ngạc xiết bao khi chàng nghe tiếng người thiếu
phụ ở bên trong nói như thế này: Hãy vui lên các con, ta đã đưa về cho các con
một chàng trai đẹp đẽ và thật béo tốt", và những tiếng khác đáp ngay:
"Nó đâu nào, mẹ ơi? Phải ăn thịt nó ngay mới được, chúng con đang đói ngấu
đây!".
Không phải nghe thêm câu nào nữa, hoàng tử đã thấy ngay mình đang trong vòng
nguy hỉểm. Chàng thấy rõ là người thiếu phụ tự nhận là công chúa Ấn Độ chỉ là một
con nữ quái, vợ của một trong những tên quỉ man rợ được mệnh danh là yêu quái
khổng lồ chuyên ăn thịt người. Chúng trú ẩn ở những nơi hoang vắng và dùng muôn
phương nghìn kế để lừa bắt những khách qua đường đem về làm thịt. Hoảng hốt rụng
rời, chàng phốc nhanh lên mình ngựa. Con nữ yêu giả danh là công chúa từ túp lều
bước ra thấy âm mưu của mình đã bị lộ, vội kêu: "Này, đừng sợ! Chàng là
ai? Chàng tìm gì vậy? - Tôi bị lạc - Hoàng tử đáp - Và tôi tìm đường - Nếu bị lạc
đường thì hãy cầu xin Thượng đế, Người sẽ giúp chàng thoát khỏi sự bối rối kinh
hoàng".
Nghe vậy, hoàng tử ngẩng đầu lên cao...
Nhưng tâu bệ hạ - Tới đây, Scheherazade nói - Thiếp buộc phải tạm ngừng câu
chuyện. Ánh sáng bình minh đã bắt thiếp phải im rồi.
- Chị ơi? Em lo quá, không biết rồi chàng hoàng tử đó ra sao. Em run cho chàng
đấy chị ạ.
- Sáng mai, chị sẽ làm cho em hết lo nếu Thánh thượng còn cho chị được sống đến
lúc đó.
Schahriar cũng tò mò muốn biết câu chuyện sẽ kết thúc ra sao, nên chưa bắt tội
hoàng hậu Scheherazade vội.
vietmessenger.com