Chương XXIX
Chiều tối hôm đưa đám. Liên và tôi ngồi trong phòng đọc
sách buồn rầu suy nghĩ về cái tang và ước đoán chuyện tương lai còn mờ mịt.
Cả hai chúng tôi đều mong là Liên và Tôn được phép ở Họa Mi Trang, ở tới hết đời
Tôn và có tôi làm quản gia. Cách thu xếp đó quá tốt nên tôi thấy khó mà thành tựu.
Tuy vậy tôi vẫn nuôi hy vọng và thấy vui vui trong lòng khi nghĩ tới chuyện tôi
được ở lại trong nhà, không mất công ăn việc làm mà lại không phải xa cô chủ trẻ
đẹp đáng yêu của tôi.
Đương lúc ấy, một anh đầy tớ (trong số người bị sa thải nhưng chưa đi) hốt hoảng
chạy vào kêu "tên quỷ Hy" đã tới, đang đi vào sân, có nên đóng sập cửa
vào mặt hắn không?
Giá chúng tôi có điên mà sai anh ta làm như thế cũng chả kịp. Hy phăng phăng đi
thẳng vào nhà. Hắn không thèm gõ cửa, không đợi thông báo, vì hắn bây giờ là chủ,
hoặc giả tự cho mình có quyền một ông chủ. Tiếng nói của anh đầy tớ khiến Hy tiến
thẳng tới vào phòng sách và ra lệnh anh ta đi ra rồi đóng xầm cửa lại.
Phòng sách ấy là nơi hắn được giới thiệu như một người khách mười tám năm về
trước. Vẫn vầng trăng ấy chiếu qua cửa sổ. Vẫn cảnh thu ấy ở bên ngoài. Chúng
tôi chưa thắp đèn, nhưng trong phòng còn sáng. Ngay cả mấy tấm hình treo trên
tường vẫn rõ từng nét: khuôn mặt kiều diễm của mợ Kha, khuôn mặt tao nhã của cậu
Kha.
Hy tiến tới bên lò sưởi. Thời gian không làm cho hắn thay đổi bao nhiêu. Vẫn
con người thuở xưa. Có khác chăng là bộ mặt đen đúa có phần tái xạm hơn, nghiêm
nghị hơn và vóc dáng nặng nề hơn, thế thôi.
Thoạt trông thấy hắn, Liên đứng bật dậy. Linh tính xui nàng chạy trốn. Nhưng hắn
giang tay giữ nàng lại:
"Đứng yên đấy! Không được trốn! Định đi đâu hử? Tôi đến kiếm cô để về nhà.
Tôi mong cô sẽ là một đứa dâu dễ bảo và đừng có xúi con tôi làm điều ngỗ nghịch.
Tôi biết nó nhúng tay vào việc cô bỏ trốn, tôi phân vân không biết nên trừng phạt
nó cách nào. Nó chẳng khác nào một cái lưới nhện, chỉ khẽ đụng vào là rách nát
ra. Nhưng trông thấy nó, cô sẽ biết ngay là nó đã đền tội. Chiều hôm kia, tôi
đem nó xuống dưới nhà đặt ngồi trên ghế, sau đó không hề đụng tới nó. Có thế
thôi! Tôi đuổi Hạ ra ngoài, chỉ có mình nó với tôi trong phòng. Hai giờ sau tôi
kêu Dọi dẫn nó lên lầu. Và từ lúc đó, đầu óc nó bị hình ảnh tôi ám ảnh như một
bóng ma. Tôi đồ rằng nó luôn luôn thấy tôi trước mắt, kể cả lúc tôi không có mặt.
Hạ nói ban đêm nó giật mình thức dậy, kêu thét cả tiếng đồng hồ, gọi cô che chở
cho nó khỏi sự hành hạ của tôi. Chả biết cô có ưng chồng cô hay không nhưng cô
phải về. Bây giờ cô phải lo cho nó. Tôi giao cho cô công việc săn sóc nó đấy."
Tôi lên tiếng phản đối:
"Sao cậu không để Liên tiếp tục ở đây và cho chú Tôn sang bên này? Cậu
ghét cả hai người, như vậy cả hai đi cho khuất mắt cậu. Có họ ở gần chỉ thêm rầy
rà cho cậu thôi."
Hy đáp:
"Tôi đang kiếm người cho thuê Họa Mi Trang. Và tôi cần có con cái ở bên cạnh...
Hơn nữa, con nhỏ này phải phục dịch tôi để đổi lấy cơm ăn áo mặc. Tôi không muốn
nó sống xa hoa, ăn không ngồi rồi, sau khi thằng Tôn chết. Thôi sửa soạn nhanh
lên rồi đi, đừng bắt tôi phải bức bách cô."
Liên nói:
"Tôi sẽ sang bên đó. Bây giờ tôi chỉ còn có Tôn để yêu thương trên đời, mặc
dù ông đã cố công làm cho Tôn ghét tôi và tôi ghét Tôn. Ông không thể làm cho
chúng tôi thù ghét nhau được. Tôi thách ông làm tôi sợ. Tôi thách ông làm khổ
Tôn khi có tôi ở bên cạnh."
"Cô chỉ được cái nói thánh nói tướng. Nhưng tôi đâu có ưa cô đến độ hành
cho nó đau đớn chỉ để làm vui lòng cô. Chính cô sẽ nếm mùi đau khổ... Không phải
tôi là người làm cho cô thấy thằng Tôn đáng ghét mà chính cái bản tính của nó
trở thành đáng ghét với cô. Hậu quả việc cô chạy trốn làm nó cay đắng... Đừng
hy vọng người ta cám ơn sự tận tâm của cô. Tôi nghe nó nói với Dị về cái chương
trình thú vị nó sẽ thực hiện nếu nó cũng khỏe như tôi... Nó có sẵn ý định thì
việc thực hiện đâu khó gì, càng yếu sức thì đầu óc nó lại càng tinh khôn để bù
đắp lại."
"Tôi biết Tôn có bản chất xấu. Nó là con ông mà! Nhưng tôi mừng là mình có
thiện tâm để tha thứ choTôn. Vả tôi biết Tôn yêu tôi, vì thế mà tôi mới yêu lại.
Còn ông, ông Hy, ông chẳng có ai yêu ông cả. Dù ông có làm chúng tôi điêu đứng
đến đâu, ông vẫn là người đau khổ hơn chúng tôi và tính độc ác của ông cũng do
đấy mà sinh ra. Ông đang đau khổ, phải không nào? Không ai yêu ông. Không ai
thèm khóc ông khi ông chết. Thật tôi không muốn ở cương vị ông chút nào!"
Liên nói với một vẻ đắc thắng nhưng buồn bã. Hình như nàng quyết định bắt chước
tâm tính mấy người bên nhà chồng, lấy nỗi đau khổ của kẻ thù làm nỗi vui cho
mình.
Hy kêu lên:
"Cô mà còn nấn ná thêm một phút nữa là lãnh đủ ngay. Đi ra! Đồ yêu tinh!
Đem theo quần áo nữa!"
Liên, vẻ mặt khinh khỉnh, đi khỏi. Nhân lúc không có nàng tôi xin hoán đổi chỗ
làm với Dị bên Gió-Hú, nhưng hắn không muốn nghe chuyện đó. Hắn quát tôi im. Rồi,
hắn đảo mắt quanh phòng ngó mấy tấm hình. Sau khi ngắm kỹ hình mợ Kha, hắn nói:
"Tôi phải đem cái này về nhà. Không phải tôi cần, nhưng..."
Hắn vụt quay về phía lò sưởi nói tiếp, với một vẻ mà tôi không biết diễn tả sao
cho đúng nên đành gọi là một nụ cười:
"Tôi nói cho bà biết tôi đã làm gì ngày hôm qua! Tôi sai cái tên phu hôm nọ
đã đào huyệt cho Kha, đào mộ của...nàng lên, rồi tôi mở áo quan ra. Thấy mặt
nàng vẫn nguyên như xưa, tôi tưởng chừng như tôi sẽ nằm luôn ra đấy. Tên phu
lay mãi tôi mới tỉnh, nó nói không khí sẽ làm xác chết rữa ra... Tôi bèn phá một
bên áo quan cho lỏng ra, nhưng không phải phá cái bên phía thằng Kha chết tiệt ấy
đâu, rồi tôi đậy nắp lại. Ước gì tôi hàn kín cái áo quan của hắn lại. Tôi cho
tiền tên phu để hễ bao giờ tôi nằm xuống đó thì bỏ cái bên áo quan đã phá sẵn
kia ra và cũng tháo bỏ một bên áo quan của tôi. Tôi sẽ thửa sẵn một áo quan
cùng một cỡ như vậy. Thế là thằng Kha nếu có ngó sang cũng không thể biết ai với
ai nữa."
Tôi hét lên:
"Ông Hy! Ông làm như thế thật ác đức! Quấy phá đến cả người chết, ông
không xấu hổ sao?"
Hắn đáp:
"Bà Diễn ơi, tôi không quấy phá ai hết. Tôi cảm thấy được an ủi dễ chịu.
Cũng tốt hơn cho bà vì nó giữ tôi ở yên dưới ba tấc đất, khi tôi nằm đó. Bà bảo
tôi quấy phá nàng ư? Không! Chính nàng đã quấy tôi thì có! Quấy không ngừng
không ân hận cả ngày lẫn đêm suốt mười tám năm trường... cho đến đêm qua... đêm
qua tôi được yên lòng. Tôi mơ thấy mình ngủ giấc cuối cùng bên cạnh người yêu
đang an giấc ấy, tim ngừng đập bên tim nàng và má tôi giá lạnh áp vào má
nàng..."
"Nhưng nếu xác nàng đã rữa vào lòng đất hoặc tệ hơn thế nữa thì ông sẽ mơ
cái gì?"
"Thì tôi cũng sẽ tan rữa như nàng và như vậy tôi càng sung sướng hơn. Bà
tưởng là tôi sợ một sự biến đổi như vậy à? Khi tôi bật nắp áo quan lên là tôi
đã chờ đợi như thế. Vả lại, nếu hôm qua tôi không thấy được nét mặt bình thản của
nàng thì chắc không bao giờ tôi rũ bỏ được cái cảm giác lạ lùng ấy. Cảm giác ấy
bắt đầu thật lạ. Bà đã biết khi nàng chết tôi như phát điên. Từ sáng tinh sương
này qua tảng sáng khác tôi cầu xin nàng hãy trả lại linh hồn nàng cho tôi. Tôi
rất tin ma quỷ hiện hồn. Tôi tin chắc có hồn ma, hồn ma có thật và ở giữa chúng
ta. Hôm cất đám nàng, trời mưa tuyết. Buổi chiều tôi ra nghĩa địa. Gió thổi lạnh
lẽo như tiết đông. Chung quanh tôi hiu quạnh. Tôi không sợ cái thằng chồng ngu
ngốc của nàng lởn vởn đến đó vào giờ ấy. Những người khác thì chẳng ai có việc
gì mà phải đến đó. Tôi có một mình và biết rằng chỉ có hai thước đất ngăn cách
chúng tôi. Tôi tự nhủ: "Mình phải ôm nàng một lần nữa! Nếu thi hài của
nàng lạnh giá mình sẽ cho rằng tại gió đông làm mình rét, nếu nàng bất động thì
đó là do nàng ngủ say."
Tôi lấy một cái xẻng ở kho chứa đồ và bắt đầu ra sức đào. Khi xẻng đụng nắp áo
quan, tôi vứt xẻng lấy tay bới. Gỗ chỗ gần đinh ốc bắt đầu nứt ra kêu răng rắc.
Tôi sắp đạt mục đích thì chợt có cảm giác như nghe thấy có ai đứng ở trên, sát
mép huyệt, cúi xuống thở dài một tiếng. "Nếu mình nậy được cái nắp này
ra" - tôi lẩm bẩm - "thì ước gì họ lấp đất chôn hai đứa mình vào một
hố." Thế là tôi lại ra sức làm việc hăng hơn. Lại một tiếng thở dài nữa ngay
sát bên tai. Rồi một làn hơi ấm thở phà vào cơn gió chở mưa tuyết lất phất. Ở
đây không có một người nào, một sinh vật nào. Tôi biết chắc như thế. Thế mà tôi
cảm thấy chắc chắn, cảm thấy rõ ràng - như thể một người nào đang tiến lại gần
ta trong bóng tối, mặc dù ta không phân biệt được người đó là ai - sự hiện diện
của nàng, của Yên Liên, không phải ở dưới mộ, mà ngay ở trên mặt đất. Một cảm
giác nhẹ nhõm và đột ngột lan đi, từ trái tim tôi, toả khắp tứ chi. Tôi lập tức
bỏ ngang công việc đang làm vì bỗng nhiên tôi thấy mình được khuây khỏa, được
an ủi không lời nào tả xiết. Nàng đang ở bên tôi. Nàng hiện diện trong lúc tôi
lấp mộ lại. Nàng theo tôi trên đường trở về nhà.
Bà Diễn, bà có cười tôi thì cứ việc cười. Nhưng lúc bấy giờ tôi tin chắc rằng
khi về nhà tôi sẽ thấy nàng. Tôi chắc chắn nàng ở bên tôi. Và tôi không thể nào
không nói chuyện với nàng. Về đến Gió-Hú, tôi vội chạy đến cửa. Cửa đóng. Tôi
nhớ ra cái thằng khốn nạn, thằng Hạnh, và con vợ tôi muốn ngăn không cho tôi
vào. Sau khi vào được, tôi còn nhớ là tôi đứng lại đá một cái cho thằng Hạnh hết
thở rồi chạy lên lầu vào phòng tôi rồi vào phòng Liên. Nôn nóng tôi nhìn quanh.
Tôi cảm thấy nàng ở cạnh đâu đây... tuy không thấy nhưng gần như tôi đã trông
thấy nàng. Lúc ấy, hẳn là tôi phải toát mồ hôi máu vì lòng khao khát cầu xin được
nhìn thấy nàng, dù chỉ trong một thoáng mắt! Vậy mà không được. Nàng đối xử với
tôi như thế như vẫn thường đối xử khi nàng còn sống, như một bóng ma! Và từ đó
trở đi, khi nhiều khi ít, tôi không ngớt bị hành hạ trong cái trò chơi ấy của
nàng, đến độ không sao chịu nổi. Thật là địa ngục! Nó làm căng những sợi giây
thần kinh của tôi. Nếu thần kinh tôi không dai như gân bò thì chúng đã nhão ra
từ lâu như của thằng Tôn rồi. Khi tôi ngồi trong phòng với Hạ, tôi có cảm tưởng
nếu đi ra ngoài tôi sẽ gặp nàng. Còn khi tôi dạo chơi ngoài rừng cỏ tôi lại có
cảm tưởng sẽ gặp nàng khi trở về nhà. Mới ra khỏi nhà, tôi đã vội quay về ngay:
nàng phải luẩn quất đâu đó trong Đỉnh Gió Hú, tôi chắc chắn như vậy! Khi tôi
vào ngủ trong phòng nàng, tôi bị đuổi ra. Tôi không thể nằm yên được. Cứ vừa nhắm
mắt một cái là nàng hiện ra khi thì ở ngoài cửa sổ khi thì đang đẩy tấm ván lùa
của chiếc giường hòm, hoặc thậm chí còn áp đầu trên chiếc gối mà nàng vẫn quen
dùng hồi nhỏ. Tôi phải mở ngay mắt ra để nhìn. Cứ thế, mỗi đêm, tôi mở mắt ra
nhắm mắt lại hàng trăm lượt, để rồi toàn thất vọng. Thật là cực hình! Tôi thường
rên to đến nỗi cái lão Dọi đê tiện ấy tưởng lương tâm tôi bị ma ám. Bây giờ...
từ lúc tôi được thấy nàng, lòng tôi bình yên... hơi bình yên một chút... Nhử
tôi bằng một hy vọng ma chơi như thế trong suốt mười tám năm trời quả là một
cách giết người quái đản, giết dần giết mòn, không phải giết từng phân một mà từng
li một, giết mỏng như sợi tóc.
Hy dừng lại. Hắn lau trán, trán đẫm mồ hôi dán quyện lấy tóc, rồi trừng mắt
nhìn tro hồng trong lò sưởi. Lông mày hắn không nhíu lại mà nhướng lên gần tới
thái dương, làm cho gương mặt bớt hung dữ đi nhưng lại có một thần thái kỳ lạ,
tựa hồ như cả tâm trí hắn đương bị một vấn đề gì thu hút làm cho căng thẳng và
khổ sở. Tôi ngồi im. Tôi không muốn nghe hắn nói. Nghỉ một chút, hắn lại trầm
ngâm nhìn bức ảnh, rồi gỡ khung hình xuống, đặt sát ghế để nhìn rõ hơn. Trong
lúc hắn đang mải ngắm hình, Liên bước vào báo cho hắn biết nàng đã sẵn sàng, chỉ
còn đợi con Minh-Nhi đóng yên xong là đi được.
Hy bảo tôi:
"Mai bà gửi cái này sang cho tôi."
Rồi quay sang Liên, hắn nói:
"Khỏi cần thắng ngựa. Trời chiều đẹp như thế này... Ở bên Trại khỏi cần ngựa,
đi đâu có hai chân là đủ. Thôi đi."
Cô chủ đáng yêu của tôi nói khẽ:
"Thôi chào vú Diễn."
Nàng hôn tôi. Đôi môi nàng buốt giá.
"Nhớ đến thăm em, vú Diễn. Đừng quên nhé."
Hy nói:
"Bà khỏi cần đến thăm. Nếu có chuyện gì muốn nói, tôi sẽ sang đây. Tôi
không thích bà xía mũi vào nhà tôi."
Hắn ra hiệu bảo nàng đi trước. Liên quay lại nhìn tôi khiến lòng tôi đau như cắt.
Từ cửa sổ tôi nhìn theo họ đi về phía cuối vườn. Hy kẹp cánh tay Liên dưới tay
mình mặc nàng vùng vằng không chịu. Hắn kéo nàng đi rảo bước trên đường. Rồi
bóng họ khuất sau hàng cây.
vietmessenger.com