Chương XXIV
Ba
tuần sau tôi mới bắt đầu rục rịch ra khỏi phòng và đi lại trong nhà. Buổi chiều
đầu tiên ngồi dậy được tôi đề nghị Liên đọc truyện cho tôi nghe vì mắt tôi còn
kém. Lúc ấy cậu Kha đã về giường nằm còn chúng tôi ở trong phòng sách. Liên
nhận lời nhưng có vẻ miễn cưỡng. Nghĩ là loại sách của tôi có thể Liên không
thích tôi bảo nàng muốn chọn đọc cuốn sách nào cũng được, tùy ý nàng.
Liên chọn một trong những cuốn nàng ưa thích và đọc một mạch trong khoảng một
tiếng đồng hồ. Sau đó hỏi cô luôn miệng:
"Vú không mệt à? Có lẽ bây giờ vú nên nằm nghỉ thì hơn. Vú ngồi lâu thế sợ
ốm lại đấy, vú Diễn."
Lần nào tôi cũng trả lời:
"Không sao đâu cưng. Tôi không mệt đâu mà sợ."
Thấy không đổi được ý tôi, Liên tìm cách khác để tỏ ý nàng đã chán cái công
việc đang làm. Liên
hết ngáp rồi vươn vai...
"Em mệt rồi, vú Diễn à."
"Liên đừng đọc nữa, mình nói chuyện vậy."
Nói chuyện thì càng tệ hơn. Liên hết cựa mình, thở dài, lại nhìn đồng hồ. Đến
tám giờ thì nàng trở về phòng riêng. Cứ coi cái bộ dạng buồn bực, đờ đẫn, luôn
tay đưa lên dụi mắt đủ biết nàng buồn ngủ rã rượi.
Chiều tối hôm sau, Liên tỏ vẻ sốt ruột hơn nữa. Đến hôm thứ ba thì cô nàng kêu
nhức đầu rồi bỏ mặc tôi đi chỗ khác. Sau một thời gian lâu ngồi một mình, ngẫm
nghĩ đến cử chỉ hơi khác lạ của Liên, tôi quyết định lên lầu thăm Liên xem nàng
đã đỡ chưa và định bụng bảo nàng xuống nằm ở ghế nệm dài dưới này thay vì nằm
trên gác tối.
Tôi tìm khắp trên lầu không thấy Liên đâu, tìm dưới nhà cũng không thấy. Người
làm trong nhà cũng không ai thấy Liên đâu cả. Tôi ghé tai nghe ngóng ở cửa
phòng cậu Kha. Bên trong im lặng như tờ. Quay trở lại phòng Liên, tôi tắt đèn
nến và ngồi ở cửa sổ.
Đêm xuống trăng sáng vằng vặc. Tuyết phủ lấm tấm trên mặt đất. Tôi chợt nghĩ
hay là Liên đang đi dạo ngoài vườn? Lúc đó tôi nhìn thấy một bóng người rón rén
đi dọc bên trong hàng rào trại gia súc, nhưng lại không phải là cô bé của tôi.
Khi bóng người ló ra ngoài ánh trăng tôi nhận ra đó là anh chăn ngựa.
Anh ta đứng yên một lúc lâu ngó ra đường cái chạy ngang trại rồi bỗng vọt biến
đi như vừa khám phá ra cái gì. Lát sau anh chàng hiện ra, tay giắt con ngựa tơ
của Liên. Lại có cả Liên nữa, nàng nhẩy xuống ngựa, đi cạnh anh ta. Anh này lén
lút băng qua bãi cỏ để giắt ngựa về chuồng.
Liên thì trèo qua cửa sổ vào phòng khách, rón rén bước lên lầu, nơi tôi đương
ngồi đợi nàng. Liên khẽ đẩy cửa vào, bỏ mũ và cởi đôi giầy còn dính tuyết ra.
Nàng không ngờ có người đang ngồi rình. Khi Liên sắp sửa cởi áo choàng thì tôi
vụt đứng dậy. Sự việc xẩy ra bất ngờ quá làm Liên kinh hoảng bật kêu lên một tiếng
và đứng đờ người ra.
Tôi vẫn còn cảm động về việc nàng đã săn sóc tôi trong mấy tuần qua nên tôi
không thể nặng lời với Liên được. Tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi:
"Giờ này mà cưng còn cỡi ngựa đi đâu vậy? Mà sao cưng lại bịa chuyện nói
dối tôi? Cưng đi đâu thế, nói đi?"
Liên lúng túng đáp:
"Em... em đi ra cuối trại. Em đâu đặt chuyện nói dối vú."
"Cô không đi đâu nữa chứ?"
Liên lí nhí đáp:
"Không."
Tôi đau lòng kêu lên:
"Ồ! Liên! Cô thừa biết làm như vậy là quấy, nếu không thì cô đã chẳng nói
dối tôi. Nói dối tôi buồn lắm. Giá tôi có phải đau liệt giường ba tháng nữa tôi
còn thích hơn là nghe cô nói dối tôi."
Liên nhẩy tới bá cổ tôi oà lên khóc:
"Vú ơi vú! Tại em sợ vú giận. Vú hứa với em là vú không giận đi rồi em sẽ
kể sự thật cho vú nghe. Em không giấu vú đâu!"
Chúng tôi ngồi xuống bên cửa sổ. Tôi cam đoan với Liên dù câu chuyện có thế nào
đi nữa tôi cũng sẽ không mắng Liên, vả lại tôi cũng đoán biết chuyện gì rồi -
cố nhiên - Liên kể:
"Em đến Đỉnh Gió Hú, vú Diễn ạ. Từ bữa vú đau, không ngày nào là em không
tới, chỉ trừ có ba lần trước ngày vú đi lại được và sau đó hai lần nữa. Em đã
cho thằng Mịch sách và tranh ảnh để mỗi buổi chiều nó đóng ngựa cho em và dẫn
ngựa về chuồng. Vú đừng có trách mắng gì Mịch nhớ! Em đến Gió Hú vào khoảng sáu
rưỡi và thường ở lại đến tám rưỡi thì phóng ngựa về. Em đến đó chẳng phải vì
vui thú gì, còn mang khổ nữa là đằng khác. Họa hoằn lắm, may ra tuần một lần,
mới có được một ngày vui.
Mới đầu em thấy khó lòng nói cách nào để vú chịu cho em đi để em khỏi thất hứa
với Tôn, vì bữa mình về hôm ấy em đã hứa hôm sau trở lại. Nhưng hôm sau em
chuồn đi được vì vú ốm. Buổi trưa lúc Mịch đang thay ổ khóa cửa vườn, em lấy
chìa khóa và bảo Mịch là đứa em họ của em đau không thể tới đây được và đang
mong đợi em hết sức, mà ba thì không cho phép em đi. Em điều đình với Mịch về
con ngựa. Mịch rất mê đọc sách và đương tính xin nghỉ việc để cưới vợ. Nó đề
nghị nếu em lấy sách ở thư viện cho nó mượn thì em sai bảo gì nó cũng chịu hết.
Nhưng em cho nó mựợn sách của em và như thế nó thích hơn.
Lần thứ hai đến thăm, Tôn có vẻ linh hoạt hơn. Chị Dị (là chị quản gia bên ấy)
lau chùi phòng thật sạch sẽ, đốt lò sưởi thật nóng và cho biết là bác Dọi đã đi
dự hội cầu nguyện, Hạ thì dẫn chó đi săn - sau này em mới biết là hắn săn trộm
trĩ trong rừng nhà mình - vậy chúng em tùy thích muốn làm gì thì làm. Chị Dị tỏ
vẻ ân cần hết sức. Chị ấy đem chút rượu vang hâm nóng và bánh ngọt ra cho chúng
em dùng. Tôn ngồi trong ghế bành còn em thì ngồi ghế xích đu trước lò sưởi. Hai
đứa cười nói vui lắm. Có bao nhiêu chuyện để nói. Chúng em bàn tính sẽ đi những
đâu và làm gì vào mùa hè này. Nhưng em không nhắc lại đâu vì vú nghe lại cho là
hão huyền.
Tuy vậy cũng có một lúc chúng em suýt cãi nhau. Tôn cho rằng mùa hè không gì
thích thú bằng nằm thượt trên đồng cỏ từ sáng đến chiều, nghe tiếng ong vo ve,
tiếng chim hót, nhìn chim bay và bàu trời trong xanh không gợn chút mây. Đối
với Tôn đó là thiên đường, là niềm hạnh phúc lớn nhất ở trên đời. Còn em cho
rằng như vậy có gì là thích; em thích ngồi đu đưa trên cành cây, chạy nhẩy
trong rừng, bên suối nước, nghĩa là phải sống động mới vui... Em bảo là nếu em
ở trong thiên đuờng của Tôn thì em sẽ buồn ngủ rũ ra; còn Tôn nói là sẽ ngộp
thở trong thế giới của em và Tôn đâm ra cáu kỉnh. Cuối cùng cả hai đồng ý nếu
thời tiết thuận tiện sẽ thử thí nghiệm cả hai cách, rồi hai đứa lại hôn nhau và
thân thiện như cũ.
Sau khi ngồi yên độ nửa giờ em nhìn căn phòng rộng và nghĩ nếu dọn quách cái
bàn đi mà chơi thì thú biết mấy. Em bảo Tôn gọi chị Dị vào giúp và cùng chơi
trò bịt mắt bắt dê...chị ấy sẽ đuổi bắt bọn em như vú vẫn làm ấy mà... Tôn
không chịu, bảo chơi trò ấy chán lắm. Nhưng nó bằng lòng chơi banh. Bọn em tìm
thấy hai quả bóng trong tủ chén, giữa một đống đồ chơi cũ. Một quả có đánh dấu
chữ L. và một quả chữ T. Em thích quả có chữ L. vì là chữ tắt tên em nhưng Tôn
lại không thích quả bóng kia mang tên mình vì quả ấy bị rách.
Em đánh thắng luôn khiến Tôn đâm ra cáu kỉnh, nó lại ho sù sụ và quay về ghế
ngồi. Tuy thế tối hôm đó nó dễ trở lại vui tính. Tôn khoái mấy bài hát... mấy
bài của vú ấy mà... Khi em về Tôn năn nỉ em hôm sau trở lại và em nhận lời. Con
Minh Nhi chở em phóng như bay về nhà. Suốt đêm đó cho đến sáng em mơ tưởng đến
Trại Gió Hú và người em họ đáng yêu của em.
Hôm sau em buồn ghê. Phần vì vú bị ốm, phần vì em muốn thưa với ba để ba biết
chuyện và chấp nhận cho em đi. Nhưng sau bữa trà, trăng lên đẹp và trong khi em
cưỡi ngựa đi, nỗi buồn của em dịu dần.
Nghĩ bụng chắc mình và Tôn sẽ có được một buổi tối vui, em thúc ngựa chạy thật
mau. Lúc đến vườn nhà họ, đang định vòng ra đằng sau thì cái thằng ôn con,
thằng Hạ ấy, túm lấy dây cương, bảo em vào lối cổng trước. Nó vỗ vỗ vào cổ con
Minh Nhi, khen con ngựa tốt, ra điều muốn nói chuyện với em. Em bảo để yên con
ngựa đó kẻo nó đá cho đấy.
Nó trả lời, vẫn cái giọng nhà quê nhà mùa:
‘Đá cũng chẳng nhằm nhò gì.’
Nó cười tủm tỉm xem xét chân cẳng con ngựa. Lúc ấy em chỉ muốn ngựa đá cho nó
một cái. Rồi nó bỏ đi để mở cửa. Trong lúc nhấc then, nó nhìn lên mấy chữ khắc
trên cổng rồi nói với một vẻ khoái trá:
‘Cô Liên! Hôm nay tôi có thể đọc hàng chữ kia được rồi!’
Em reo lên:
‘Hay quá! Giỏi dữ đa! Đọc tôi nghe thử đi!’
Nó ê a đánh vần tên... YênHạ... Thấy nó tắc tị em khuyến khích nó:
‘Còn những con số?’
‘Chưa đọc được!’
Em bật cười nói:
‘Chà, sao dốt vậy!’
Nó nhìn trân trân, môi thoáng một nụ cười nhưng mặt thì cau lại như phân vân
không biết mình có nên cười phụ họa hay không. Nó vẫn không hiểu em cười vì
thân tình hay vì khinh thị. Sự thực thì em khinh nó đứt đuôi đi rồi còn gì. Rồi
em làm mặt nghiêm bảo nó tránh ra chỗ khác vì em đến thăm Tôn chứ không phải
thăm nó.
Thằng Hạ đỏ mặt lên trời sáng trăng nên em thấy rõ - buông tay khỏi then cửa,
lùi lũi bỏ đi, hết cả dương dương tự đắc. Chắc cu cậu tưởng mình đánh vần được
cái tên nó thì cũng giỏi không thua gì Tôn."
Tôi ngắt lời:
"Thôi. Cô Liên. Cô đừng kể nữa. Tôi không mắng cô đâu nhưng tôi không ưa
cái cách cô cư xử với những người bên đó. Cô đối xử với Hạ như vậy là không
phải. Nên nhớ Hạ cũng là anh em họ với cô, y như Tôn vậy. Nếu Hạ có ý mong học
hỏi để không thua kém Tôn thì đó là điều đáng khen. Mà tôi chắc không phải là
Hạ chỉ muốn khoe khoang không thôi đâu. Hôm trước cô đã làm Hạ xấu hổ vì chê nó
dốt, tôi chắc lần này nó cố chữa lại để cốt làm vui lòng cô. Mặc dầu học chưa
đến đâu nhưng ít ra có cố gắng. Thế mà cô lại coi khinh và chế riễu Hạ thì thật
là thiếu giáo dục. Nếu cô cũng được nuôi dậy trong hoàn cảnh y hệt như Hạ chắc
gì cô đã hơn nó không? Xưa kia hồi còn nhỏ cậu Hạ cũng lanh lợi thông minh
không thua gì cô. Tôi đau lòng lắm thấy bây giờ Hạ bị người ta khinh rẻ chỉ vì
bị cái tên Hy đê tiện kia đã đối xử bất công với nó."
Thấy thái độ của tôi quá nghiêm trang Liên ngạc nhiên kêu lên:
"Khoan đã vú Diễn? Vú không khóc vì chuyện này đấy chứ? Khoan, đợi em nói
xong cái đã, xem có phải nó học đánh vần để vui lòng em không đã, xem nó có
đáng để em đối xử lịch sự với nó không đã.
Em bước vào trong nhà. Tôn đương nằm trên ghế nhỏm dậy để chào em:
‘Liên ơi, tôi bị ốm. Tối nay tôi để Liên nói, tôi chỉ nghe thôi. Lại ngồi cạnh
đây... Tôi biết thế nào Liên cũng không sai hẹn. Trước khi Liên về tôi sẽ bắt
Liên hứa nữa.'
Biết Tôn ốm, em thấy chả nên trêu trọc nó. Em ngọt ngào với nó, không hỏi nó
điều này điều nọ và tránh chọc giận nó bằng đủ mọi cách. Em định đọc cho nó
nghe cuốn truyện em mang theo thì Hạ bất chợt mở cửa vào. Nó vào với một dự mưu
độc địa. Mặt đầy nộ khí nó xấn tới chỗ chúng em, nắm tay Tôn quăng khỏi ghế,
nói lắp bắp không ra lời:
‘Mày cút về phòng mày đi. Dẫn cả cái con này đi vì nó đến là để thăm mày. Mày
không thể cấm tao ở đây. Cút đi cả hai đứa!’
Nó chửi thề mấy câu rồi không để Tôn có thì giờ trả lời nó gần như quẳng Tôn
vào bếp. Em đi theo Tôn, nó giơ quả đấm nạt em như muốn đánh. Em hoảng sợ để
rơi một cuốn sách. Nó đá quyển sách tung theo em rồi đóng sập cửa lại.
Một tiếng cười độc địa vang lên ở cạnh lò sưởi. Quay lại em thấy lão già đáng
ghét, lão Dọi, đang đứng run rẩy, xoa hai bàn tay xương xẩu vào nhau.
‘Tôi biết thế nào nó cũng tống cổ hai người ra mà! Đúng là tay gan lì, chả sợ
ai! Nó biết rõ như tui ai mới đáng mặt là chủ cái nhà này... Hề, hề, hề!’
Bỏ ngoài tai lời giễu cợt của lão già khốn kiếp, em hỏi Tôn:
‘Mình đi đâu bây giờ?’
Tôn đứng run như cầy sấy mặt trắng bệch ra. Trông nó hết cả dễ thương, vú Diễn
ạ! Ồ, không! Phải nói là trông nó thật dễ sợ. Mặt nó gầy guộc, đôi mắt to của
nó co rúm trong một vẻ tức tối tràn hông mà bất lực không làm gì được. Nó nắm
quả đấm lay giựt, nhưng cửa đã gài then bên trong. Nó thét lên:
‘Mày không để tao vào tao sẽ giết mày! Đồ khốn nạn! Tao giết mày!’
Lão Dọi lại cười hềnh hệch:
‘Đúng là máu ông bố nó! Hạ này! Đừng sợ! Nó không làm gì được mày đâu!’
Em nắm lấy tay Tôn lôi nó đi chỗ khác, nhưng nó gào thét ghê quá em không dám
kéo nữa. Rồi tiếng gào thét bị tắc nghẽn. Nó lên cơn ho dữ dội, máu trong miệng
nó ộc ra và nó ngã lăn xuống đất.
Em hết hồn chạy ra sân gọi chị Dị thật to. Đang vắt sữa bò dưới mái hiên sau
nhà kho, chị Dị nghe thấy vội bỏ công việc chạy lên hỏi xem có chuyện gì.
Không còn hơi sức để trả lời, em chỉ kéo vội chị Dị vào tìm Tôn. Lúc ấy Hạ đã
mở cửa. Nó mục kích cái tội ác nó gây nên và bồng thằng bé đáng thương lên lầu.
Chị Dị và em theo lên. Nhưng đến đầu cầu thang thì nó chặn em lại, bảo em không
được vào và phải đi về. Em la lên là nó đã giết thằng Tôn và bảo nó em nhất
định vào. Lão Dọi đóng cửa khoá lại. Lão tuyên bố là em chẳng làm được gì cho
thằng Tôn đâu và em cũng điên khùng y như nó vậy.
Em đứng khóc một thôi một hồi cho đến lúc chị Dị trở ra. Chị ta quả quyết là
Tôn sẽ đỡ hơn, nếu em không kêu khóc làm náo động cả lên. Nói rồi chị Dị đỡ em
xuống nhà.
Vú Diễn ơi, em chỉ muốn giựt hết tóc trên đầu! Em khóc muốn mù mắt luôn. Còn
thằng Hạ đứng trước mặt em, cái thằng côn đồ mà vú vẫn dành nhiều cảm tình ấy,
chốc chốc lại chẩu mỏ lên suỵt một cái bảo em im, nó chối biến bảo không phải
lỗi ở nó. Sau cùng, thấy em nói nhất quyết sẽ mách ba và nó sẽ bị tù, bị treo
cổ, nó cũng đâm hoảng cũng khóc òa lên, rồi chạy biến ra ngoài che dấu cái mặt
hèn nhát của nó.
Vậy mà em vẫn chưa thoát khỏi tay nó. Lúc em về, mới đi khỏi trại vài trăm
thước, em thấy nó trong bóng tối bên đường ló ra, chặn con Minh-Nhi lại, nắm
tay em nói:
‘Cô Liên, tôi buồn đến ốm người đi... thực là khổ quá...’
Tưởng nó định giết em, em quất cho nó một roi ngựa… Nó bỏ em ra, buông một câu
chửi ghê gớm. Em phóng về nhà, đầu óc rối loạn"
Tối hôm đó trước khi đi ngủ em không lên chúc vú ngủ ngon như thường lệ. Hôm
sau em cũng không đi Đỉnh Gió Hú. Sự thực em muốn đi ghê lắm. Nhưng em bị một
khích động kỳ lạ. Em sợ phải nghe tin Tôn chết. Em rùng mình nghĩ đến chuyện
phải trạm trán với Hạ.
Ngày thứ ba em thu hết can đảm lẻn đi lần nữa. Em không thể nào kéo dài mối lo
sợ lâu hơn. Em đi lúc năm giờ và đi bộ. Em nghĩ bụng mình có thể trèo vào nhà
lên buồng Tôn mà không ai biết. Nhưng không ngờ đàn chó đánh hơi sủa vang lên.
Chị Dị ra đón. Chị nói là Tôn đã khá rồi. Chị đưa em vào một căn buồng nhỏ,
sạch sẽ, có trải thảm. Thấy Tôn nằm trên chiếc ghế nệm dài đang đọc một cuốn
sách của em, em mừng không tả được. Nhưng vú ạ, suốt một tiếng đồng hồ Tôn
chẳng buồn ngó ngàng hay nói với em một câu... nó buồn thỉu buồn thiu... cho
đến khi nó mở miệng thì... em đớ người ra: Tôn nói láo! Nó bảo là chính em đã
gây ra chuyện bữa trước chứ thằng Hạ chả có gì đáng trách cả!.
Em giận ứ hơi không trả lời, đứng dậy ra khỏi phòng. Nó gọi em một tiếng yếu ớt
‘Liên’ - nó không ngờ em phản ứng bằng cách ấy - nhưng em không thèm ngoái cổ
lại. Ngày hôm sau em ở nhà, nhất định không đến thăm nó.
Nhưng khi đi ngủ hay lúc trở dậy em mới khổ sở làm sao! Em chẳng được tin tức
gì của Tôn nên cái ý định gần như quả quyết của em dần dần bị tiêu tan như mây
khói. Thoạt đầu em thấy không nên đi, nhưng sau em lại nghĩ không đi là lầm.
Thằng Mịch hỏi em có phải đóng ngựa không, em trả lời có. Trong lúc cưỡi con
Minh Nhi qua mấy ngọn đồi em tự cho mình đang làm một bổn phận.
Để đi vào sân bắt buộc phải đi qua cửa sổ ở mặt tiền nên em thấy giấu mặt cũng
vô ích. Chị Dị thấy em tiến về phía phòng khách thì bảo:
‘Chú Tôn có ở trong phòng kìa.'
Vào phòng, em thấy có cả Hạ, nhưng nó đi ngay. Tôn ngồi lim dim ngủ trong chiếc
ghế bành lớn. Em lại gần lò sưởi, nghiêm giọng nói, cốt ý cho nó thấy là em nói
thực chứ không nói giỡn:
‘Vì Tôn không thích tôi, cho rằng lần nào tôi đến đây cũng chỉ làm Tôn đau
buồn, nên đây là lần gặp gỡ cuối cùng của chúng ta. Chúng mình chào từ biệt
nhau và nhờ Tôn nói hộ với ông Hy rằng Tôn đã không muốn gặp tôi, do đó xin ông
ấy đừng bịa thêm lời dối trá nào về chuyện này nữa.’
Tôn nói:
‘Liên hãy ngồi xuống và cởi mũ ra đã. Liên được sung sướng hơn tôi nhiều, dĩ
nhiên là Liên phải hơn tôi. Ba tôi cứ nói mãi về khuyết điểm của tôi, lại khinh
bỉ tôi đủ điều, tất nhiên là tôi phải tự nghi ngờ mình... Tôi thường tự hỏi
không biết là tôi có thực là đồ vô dụng như ba tôi nói không. Vì thế mà tôi tức
và khổ ghê lắm. Tôi hận tất cả mọi người! Phải rồi, tôi vô dụng, tôi xấu tính,
tôi độc ác, gần như luôn luôn là như vậy... Nếu cô muốn thì cô cứ việc chào từ
biệt đi. Cô sẽ khỏi phải phiền lụy nữa... Có điều, cô Liên à... cô hãy xét cho
công bằng dùm tôi, cô hãy tin rằng nếu tôi có thể ngọt ngào được, tử tế được,
tốt bụng được như cô thì tôi sẽ làm ngay. Tôi mong được như thế còn hơn là mong
được sung sướng và mạnh khỏe như cô. Và cô nên tin rằng lòng tốt của cô đã
khiến tôi yêu cô sâu xa hơn, nếu quả tôi còn xứng đáng với tình yêu của cô. Tôi
không thể làm cách nào để cô thấu hiểu được con người tôi. Tôi rất tiếc, rất ân
hận về điều này và tôi sẽ còn tiếc hận mãi cho đến khi chết.’
Em cảm thấy Tôn nói thật lòng. Em cần phải tha thứ cho Tôn! Cho dẫu về sau nếu
Tôn có gây chuyện với em nữa thì em cũng sẽ phải tha thứ nữa. Rồi hai đứa em
làm lành với nhau và cả hai đều khóc hết buổi hôm ấy cho mãi đến lúc em về. Em
khóc không phải hoàn toàn vì buồn đâu. Mà vì thương cho bản chất bất thường của
Tôn: Tôn sẽ chẳng bao giờ đem lại sự thoải mái hạnh phúc cho các người thân yêu
của mình cũng như cho chính bản thân mình.
Từ buổi tối hôm đó lần nào em cũng đến cái phòng khách nhỏ ấy, vì hôm sau cha
của Tôn về. Tính ra, có lẽ chúng em chỉ được hưởng những ngày vui như buổi ban
đầu được có ba lần. Những lần khác thì đều gặp buồn phiền và bị phá rối, khi
thì vì Tôn ích kỷ, khó tính, khi thì tại Tôn đau ốm và em phải chịu đựng tính
này với tật kia cũng gần như nhau.
Ông Hy cố tình tránh mặt em. Em hầu như không trông thấy ông. Chủ nhật trước,
em đến sớm hơn thường lệ, em nghe thấy ông ấy mắng Tôn như tát nước về thái độ
của Tôn chiều hôm trước. Em không hiểu sao ông ấy lại biết chuyện, chắc là nghe
trộm. Quả thực là Tôn đã trêu tức em quá sức, nhưng đó là chuyện của em mắc mớ
gì đến ổng. Em bèn bước vào cắt ngang lời ông Hy và nói thẳng cho ông ta biết
như vậy. Ông ta phá lên cười và bảo ông ta rất mừng thấy em có quan niệm như
thế rồi ông ta bỏ đi. Từ hôm đó em nhắc Tôn khi nào có chuyện bực tức nói ra
thì nói khẽ thôi.
Đấy, bây giờ vú đã nghe hết chuyện rồi. Việc ngăn cấm em không được bước chân
đến Gió Hú chỉ làm cho hai đứa em đau khổ... Còn nếu vú đừng nói gì hết với ba
thì việc em đến đó đâu có gây phiền cho ai. Vú đừng nói nhớ, vú Diễn? Nếu vú
mách ba thì thật là vú nhẫn tâm hết sức."
Tôi nói:
"Đợi đến mai hãy hay. Chuyện này cần phải nghĩ kỹ. Thôi tôi để cô đi nghỉ.
Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này."
Tôi đã "suy nghĩ" bằng cách kể hết với cậu Kha. Ở phòng Liên đi ra
tôi đến thẳng phòng cậu và thuật lại mọi chuyện, nhưng tôi không đề cập đến Hạ
và những chuyện Liên nói với Tôn.
Cậu Kha hoảng lên và rầu rĩ lắm nhưng không nói ra với tôi. Sáng hôm sau Liên
biết là tôi đã phụ lòng tin của nàng, đồng thời nàng cũng ý thức là từ đây
những cuộc viếng thăm lén lút của mình sẽ phải chấm dứt.
Bị cấm đoán, Liên khóc lóc tìm mọi cách để xin xỏ mà không được. Cả đến việc
năn nỉ cha hãy đoái thương đến Tôn cũng vô hiệu. Tất cả, nàng chỉ nhận được một
lời hứa của cha là ông sẽ viết thư cho phép Tôn đến Họa Mi Trang bất cứ lúc nào
nó muốn, nhưng nói rõ đừng có trông chờ Liên đến Đỉnh Gió Hú. Có lẽ nếu ông
biết rõ tâm tính và tình trạng sức khỏe của thằng cháu, thì hẳn là ông sẽ thấy
ngay cả cái điều an ủi nhỏ nhoi ấy cũng nên cấm tiệt luôn.
vietmessenger.com