Monday, November 20, 2017

VIỆT NAM XHCN : 6 ĐIỀU KỲ CỤC

Cô gái ngoại quốc "vạch trần" 6 điều kỳ cục ở Việt Nam 
Nguoi Viet Ukraine/ XUÂN KIỂM    
                      
Cô gái ngoại quốc có tên Blossom và bài viết trên blog cá nhân về Việt Nam đang khiến nhiều người khá thích thú. Liệu rằng cô gái này đã thấy được những gì ở Việt Nam?  
Việt Nam là đất nước của sự tuỳ tiện. Từ bà bán hàng ăn sống trước cửa căn hộ của bạn, sáng nào cũng băm chặt từ 5h sáng khiến bạn tỉnh giấc, từ ông chở gà bạn gặp trên phố, trên xe chằng phải đến cả trăm con, cho tới người phụ nữ ngồi trước quán Bia Hơi, vừa nhiếc móc bạn vừa ngoáy mũi
Dù trải nghiệm của bạn có tốt hay xấu ở đây thì tôi tin bạn sẽ chẳng bao giờ buồn chán. Và đây là sáu điều kỳ cục tôi đã cảm nhận được ở Việt Nam.
Bấm còi liên tục
Bấm còi ở Việt Nam thực sự có nghĩa là: "Xin chào! Tôi tới đây!". Nó trái ngược hẳn với phương Tây, nơi ta thường chỉ làm điều này khi không thể chịu nổi tay tài xế nào đó, hoặc chửi rủa để họ tránh đường.
Ở Việt Nam, người ta bấm còi chỉ để báo với bạn rằng họ đang lái xe sau bạn. Và việc ấy thường đi kèm với một cái gật đầu và nụ cười. Chỉ là thay lời nói: "Này! Tôi đây, báo cho anh biết thế thôi", chứ chẳng phải ý rằng "Thằng kia, biến ra!".
Ở Việt Nam, việc lao ra giữa dòng xe cộ đang đi tới là hoàn toàn bình thường, bởi tài xế dù thế nào cũng sẽ né bạn ra. Mà thực tế thì ngoài cách đó ra, chẳng còn cách nào khác để sang đường cả.

Xe cộ ở Việt Nam rất đông đúc và việc bấm còi dường như chẳng có tác dụng.
Nhưng họ thì vẫn dùng như một phép thuật nào đó vậy.

Xe máy không bao giờ dừng để nhường đường, họ chỉ việc đi xung quanh bạn.
PS/Comment: Thực ra người nước ngoài không hiểu nổi việc người Việt Nam có đầy những lo âu và bất an trong cuộc sống. Không mấy người Việt thấy mình yên tâm vào khoảnh khắc tiếp theo chứ chưa nói tới ngày mai sẽ ra sao… Họ tất bật và vội vã. Rõ ràng là họ mất niềm tin vào ngày mai sẽ bình yên…Thực ra chuyện bấm còi chỉ là biểu hiện bề ngoài của những nỗi lo âu và bức xúc trong sâu thẳm của đáy lòng con người Việt… và có vẻ vì thế chẳng ai muốn nhường cho ai… Hậu quả là tất cả cản trở lẫn nhau một cách vô tổ chức… Hãy nhìn vào hành vi của một số cảnh sát giao thông thì thấy ngay là chẳng ai tôn trọng các quy tắc điều tiết giao thông, kể cả chính những người có chức năng điều tiết giao thông… Chẳng hạn, khi cảnh sát chạy ra giữa luồng xe nhộn nhịp để đạp một tay xe máy nào đó "bướng bỉnh" đổ xuống đường thì đó chính là hành vi không phải vì an toàn giao thông… 
           
Em bé trên một chiếc xe máy! Thông thường cả gia đình, có em bé cũng đều ngồi trên một chiếc xe.

Khi bạn sang đường ở Việt Nam trông sẽ như thế này.
Bằng chứng là, có lần, anh xe ôm chở tôi dừng ngay giữa đường phố xe cộ qua lại. Chính xác là anh ta đã tắt máy chỉ để gõ một dòng vào Google translate dịch sang tiếng Anh, hòng nói với tôi "Em rất đẹp", trong khi những chiếc xe bán tải to tướng từ đằng sau lao tới, lượn qua tránh chúng tôi.
Tôi thực sự đã phát khiếp và nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ bị đâm. Thế nhưng, kỳ diệu thay, mọi người cứ vẫn né được chúng tôi như bình thường. Chắc chắn điều tương tự chẳng bao giờ xảy ra ở một quốc gia phát triển tại châu Âu. Ở những nước như Mỹ mà như vậy thì bạn đã chết trên đường rồi.
PS/Comment: Có vẻ người nước ngoài không thể hiểu nổi là người Việt Nam không mấy ai quan tâm tới hiểu biết về an toàn, kể cả an toàn lao động cũng như an toàn trên đường phố và trong sinh hoạt. Chúng ta thường vô tâm và thiếu ngăn nắp trong sinh hoạt và lao động… Đối với người Việt Nam thì có vẻ "chết rồi mới khóc", chứ "chưa chết thì chưa khóc"! Đồng nghĩa, chúng ta ít khi bình tĩnh lường trước các mối nguy cơ… Tuy thế nhưng có vẻ ai cũng có sự lo âu thường xuyên trong lòng như "dầu sôi lửa bỏng"… Đó là mâu thuẫn nội tại trong từng tâm hồn chúng ta… Cả gia đình trên một chiếc xe máy có vẻ là cách tăng năng suất lao động của chúng ta mà người nước ngoài cóc hiểu được… 
Không có khái niệm về thời gian chính xác
Dường như người Việt không có khái niệm chính xác về thời gian. Cứ khi nào tôi hỏi ai đó rằng việc nọ việc kia bao giờ kết thúc, hoặc bất cứ câu hỏi nào liên quan tới thời gian, thì có vẻ chẳng có ai đưa ra được câu trả lời chắc chắn.
Cứ như thể thời gian ở đây mang một ý nghĩa nào đó hoàn toàn khác, còn họ cứ đinh ninh điều gì tới sẽ tới. Thế nên, với người phương Tây chúng ta thì quan trọng là cần buông bỏ khái niệm thời gian rất khắt khe, thả trôi mình theo nhịp sống như bao người khác xung quanh.
Điều này cũng tốt thôi, bởi ở đây các quy tắc về thời gian hoàn toàn linh hoạt và thoải mái hơn, nhưng cũng sẽ khó chịu chẳng kém nếu bạn phải bắt tàu, và khi hỏi giờ tàu chạy thì lại nhận được một câu trả lời đại khái là "Sắp rồi" hoặc "Đừng có lo".
Một ví dụ khác là khi tôi làm việc ở một trung tâm Anh ngữ, tôi sẽ có lịch làm việc theo tuần, nhưng rồi thực sự chẳng để làm gì.
Có những ngày tôi có mặt đúng 7 giờ sáng, sẵn sàng đứng lớp. Tôi đi vào, giới thiệu bản thân và bắt đầu viết lên bảng, rồi thì có một nhân viên người Việt của công ty đi vào, kéo tôi ra, bảo tôi là lớp này đã bị hủy và tôi sẽ phải đi loanh quanh chờ khoảng hơn 1 tiếng nữa để dạy lớp kế sau.
Tôi luôn được thông báo những chuyện quan trọng vào phút cuối hoặc khi đã quá muộn, còn phản ứng tức thì của người kia sẽ là "Đừng lo, mọi chuyện ổn, bạn chỉ cần chờ ở đây thôi!". Rồi thì tất cả mọi người hành động như thể chẳng có chuyện gì, còn tôi chỉ nên kiên nhẫn và chấp nhận.
Hầu như lần nào tôi cũng đều nhận thấy họ chẳng có chút nào tôn trọng thời gian của các giáo viên nước ngoài.
Nhân viên người Việt cứ làm khó chúng tôi, yêu cầu chúng tôi bất cứ điều gì thuận tiện cho họ, mặc kệ việc chúng tôi đã lãng phí thời gian như thế nào. Ấy vậy nhưng, bản thân họ lại không muốn giáo viên nước ngoài chúng tôi thay đổi hay yêu cầu gì vào phút chót.
PS/Comment: Tất nhiên rồi, cả ở các cơ quan chính quyền, các xí nghiệp nhà nước thì thời gian là một khái niệm rất mơ hồ. Các quan chức cũng như người dân thường không xem thời gian là tiền bạc và vì thế không tôn trọng thời gian… Vì quan niệm như thế và do không có chế tài nào nghiêm khắc nên việc co-giãn thời gian trở thành văn hóa sống của người Việt. Không mấy ai thấy xấu hổ khi chậm giờ hẹn, chưa nói là phải xin lỗi… Từ đây có thể kết luận rằng chính chúng ta chẳng có trách nhiệm gì trước người khác và chính mình… 
Thực phẩm kỳ lạ
Đúng như tôi nói đấy. Người Việt nổi tiếng với những món ăn lạ lùng, thường gây tranh cãi như thịt chó, thịt mèo, trứng vịt lộn, rùa, chuột, thậm chí, tôi xin được nói, là cả nhím nữa.
Với khẩu vị của người phương Tây, những món ăn này đôi khi vô cùng gớm ghiếc, nhưng với người Việt lại hoàn toàn bình thường. Bạn cứ tới Việt Nam và khám phá một vài khu chợ bán đồ ăn đường phố mà xem, khả năng là các giác quan của một người phương Tây sẽ bị offended.
Rồi bạn sẽ thấy mọi thứ, từ những con sâu vẫn còn ngọ nguậy tới đầu chó treo lủng lẳng tới những loại côn trùng trườn bò trông sởn da gà.
Mọi thứ, từ café phân chồn, chứng kiến những con rắn còn sống bị rạch giữa phố để lấy máu, trái tim hẵng còn đập bị người ta thả vào cốc bia rồi nốc cạn một hơi, tới những loài côn trùng, như dế và gián được chiên lên làm đồ nhắm với bia, cùng với sâu hoặc nhộng.
Không có gì ngạc nhiên khi nhím luôn nằm trong "top" đầu danh sách những món ăn kỳ lạ, dù bề ngoài của chúng trông thật gớm. Khi gai bị nhổ ra, chúng trông đỡ gớm hơn, da trông có vẻ sần sùi, còn thịt như vị thịt vịt.
            
Ấu trùng dừa (đuông dừa) được ăn khi sống và nó cứ quằn quại trong miệng.
PS/Comment: Có không ít người rất khiếp ăn những đồ lạ… chứ chưa nói tới người nước ngoài. Việc ăn đồ lạ như cào cào, nhộng con tằm, thịt rắn, thịt mèo, thậm chí là thịt chó cũng là khủng khiếp đối với không ít người…. Thực tình cũng có không ít người Việt ái ngại những thứ đó… Nhưng lại có những người xem đó là khoái khẩu, cho dù ngày nay những thứ thực phẩm như này là vừa đắt lại vừa tiềm ẩn nguy cơ bị nhiễm độc… 
Không có khái niệm về không gian riêng tư
Không – hề – có. Không gian của tôi cũng là của bạn, và của bạn cũng là của tôi, và… thế đấy, tôi quên mất mình định nói gì tiếp rồi!
Nhưng dù sao, khả năng là bạn sẽ thấy ai đó thò đầu vào nói chuyện với mình khi bạn đang đi vệ sinh. Hay bất cứ khi nào bạn lôi điện thoại ra kiểm tra tin nhắn hoặc xem thông tin cá nhân, đừng ngạc nhiên khi những người bạn Việt Nam túm tụm lại quanh cái điện thoại của bạn và nhìn chằm chằm vào màn hình khi bạn ấn phím.
Và cũng đừng lấy làm ngạc nhiên khi một người Việt Nam nào đó cố gắng khen bạn bằng một câu đại ý là: "Trông bạn béo khoẻ ra ấy nhỉ?". Đó đích thị là một lời khen đấy.
PS/Comment: Nhận xét này của chị du khách thì quá đúng. Người Việt chúng ta đa phần chẳng có khái niệm "quyền riêng tư". Chúng ta thường không biết giới hạn của không gian riêng tư chỗ nào…. Nhiều người Việt từng sống ở tây về rất khó chịu với sự thiếu tôn trọng quyền riêng tư… Chẳng hạn, tra khảo về các thông tin riêng tư của người khác như "có anh nào chưa?"; ngó vào những chỗ kiêng kị; hỏi tuổi phụ nữ; "yêu thằng ấy làm gì bởi nó không gallant" thay vì cho một lời chúc mừng… Đa phần người Việt thường sử dung những đánh giá tiêu cực thay vì nên đánh giá tích cực hoặc ít nhất là tránh đánh giá cá nhân, mà không biết lấy lời khen thay cho lời chê bai… Bạn khen tôi trẻ đẹp không có nghĩa là tôi tự thừa nhận điều đó đúng sự thật nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc hơn khi bạn ban tặng lời khen… Bao giờ mỗi chúng ta hiểu chân lý này và biến nó thành văn hóa sống để cho đời đáng yêu hơn?
Thuốc lào
Ở miền Bắc Việt Nam, cảnh tượng người ta chuyền tay nhau một ống tre rất lớn chứa thuốc (Thuốc lào) hay điếu cày sau bữa ăn rất phổ biến.
Người ta tin rằng khói thuốc sẽ giúp ích cho tiêu hóa. Hầu hết các nhà hàng thường đặt điều cày ở nhiều khu vực khác nhau và nhiều người cùng dùng chung một cái. Bên trong điếu cày là một loại thuốc lá có hàm lượng nicotine mạnh tới mức đủ khiến bạn ho hoặc run tay suốt cả ngày.
             
Thuốc lào – được sử dụng trong một ống tre lớn và loại thuốc lá cực mạnh khiến bạn nhanh chóng "phê".
PS/Comment: Thuốc lào chỉ là quá khứ đối với rất nhiều người… Ngày nay người hút thuốc lào còn lại rất ít, cũng như là tục ăn trầu mất dần trong sinh hoạt đời sống… Cái chính là mùi hôi của thuốc lào và màu làm đen răng do trầu… và vì thế bị lớp trẻ từ chối.
                     
Hút thử thuốc lào.
Những cái nhìn chằm chằm
Mỗi lần tôi đi bộ trên phố ở Việt Nam, ngay cả tại những thành phố lớn hơn như Hà Nội, tôi đều thường xuyên nhận thấy bị những người dân địa phương nhìn chằm chằm.
Đấy là điều mà tôi vốn đã không hề thích thú bởi nó thực sự được coi là rất phổ biến ở những quốc gia như Ấn Độ, nơi chẳng có nhiều du khách phương Tây, chứ không phải là nơi vùng đất châu Á này.

http://nguoivietukraina.com/bai-hay-chu-nhat-co-gai-ngoai-quoc-vach-tran-6-dieu-ky-cuc-o-viet-nam_213498.nvu