Sunday, December 25, 2016

BỨC THƯ VUA HỀ CHARLOT GỬI CHO CON GÁI ĐÊM GIÁNG SINH

Fr: Loan Nguyen*Nguyen Bieu*Hue Le

Thư Charlie Chaplin Viết Cho Con Gái Đêm Giáng Sinh

Vua hề Charlie Chaplin có 12 người con, năm 1965, là một ông già 76 tuổi thông thái, Charlie viết thư cho cô con gái 21 tuổi Geraldine, diễn viên múa sân khấu Paris.
ANDRE RIEU - LIMELIGHT
Quí bạn hãy bấm vào giữa hình để nghe nhạc
https://www.youtube.com/watch?v=isoNZnAFbvY


April 17, 2010
Con gái của bố!
Bây giờ đang là đêm. Đêm Giáng Sinh. Các anh, chị của con đang ngủ. Mẹ con cũng đã ngủ rồi. Con ở xa bố biết bao! Nhưng hình ảnh con luôn luôn xuất hiện trước mắt bố.
Chân dung con - ở đây, trên bàn, và ở đây, trong trái tim bố. Nơi ấy, thành Paris hoa lệ, con đang khiêu vũ trên sân khấu nhà hát hoành tráng của Điện Élysée. Bố biết rõ điều đó, nhưng dù sao bố cũng cảm thấy trong đêm khuya tĩnh lặng bố nghe được tiếng chân con bước, nhìn thấy cặp mắt con đang sáng lên như những vì sao trên bầu trời mùa đông.
Bố nghe nói rằng con sắm vai người đẹp Ba Tư bị một khan Tácta cầm tù trong vở kịch tưng bừng và vui tươi. Hãy làm người đẹp và hãy khiêu vũ! Nhưng nếu lòng mến mộ và biết ơn của công chúng mê hoặc con, nếu như hương thơm của những đóa hoa con được tặng làm đầu óc con choáng váng, thì hãy ngồi vào một góc kín và đọc bức thư của bố, hãy lắng nghe tiếng nói trái tim mình. Bố là bố của con, Geraldine ạ! Bố là Charlie Chaplin! Con có biết bao nhiêu đêm bố đã ngồi bên giường con, khi con còn tấm bé, kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích về người đẹp ngủ trong rừng, về con rồng nhiều phép lạ? Còn khi giấc ngủ làm díp đôi mắt già nua của bố, bố cười và nói: «Hãy đi đi! Giấc ngủ của ta – đó là ước mơ của con gái ta!".
Bố nhìn thấy những ước mơ của con, Geraldine ạ, nhìn thấy tương lai của con, ngày hôm nay của con.
Bố nhìn thấy một cô gái đang khiêu vũ trên sân khấu, một nàng tiên đang bay lượn trên bầu trời. Bố nghe thấy khán giả trầm trồ: "Có nhìn thấy cô gái ấy không? Cô ta là con gái của một anh hề già. Có biết ông ta là Charlie Chaplin không?" Vâng, bố là Chaplin! Bố là một anh hề già! Hôm nay đến lượt con. Hãy khiêu vũ! Bố đã mặc chiếc quần rách rộng thùng thình để khiêu vũ, còn con mặc tấm áo lụa dài của một công chúa để khiêu vũ. Những vũ điệu này và những tiếng vỗ tay như sấm dậy có lúc sẽ nâng con lên chín tầng mây. Con hãy bay! Hãy bay tới đó. Nhưng con cũng hãy hạ cánh xuống mặt đất! Con phải nhìn thấy cuộc sống của những con người, cuộc sống của những vũ công đường phố đang vừa nhảy vừa run lên vì lạnh và đói. Bố đã từng như vậy, như họ, Geraldine ạ. Vào những đêm ấy, những đêm kỳ diệu, khi con chìm vào giấc ngủ bởi những câu chuyện cổ tích của bố, bố vẫn không hề chợp mắt.
Bố nhìn gương mặt bé xíu của con, lắng nghe nhịp tim con đập và tự hỏi: "Này, Charlie, phải chăng con mèo con này một lúc nào đó sẽ nhận ra ngươi?" Con chưa hiểu hiểu hết bố đâu, Geraldine ạ. Bố đã kể cho con nghe nhiều chuyện cổ tích vào những đêm xa xưa ấy, nhưng chưa bao giờ kể cho con nghe chuyện cổ tích của mình. Mà nó cũng rất lý thú. Đó là câu chuyện cổ tích về một anh hề đói đã hát và nhảy trong những khu phố nghèo của London, và sau đó đi xin bố thí. Đó là chuyện cổ tích của bố! Bố biết thế nào là cái đói, thế nào là không chốn nương thân. Hơn nữa, bố đã nếm trải nỗi khổ nhục của một anh hề rong, trong ngực sục sôi một đại dương kiêu hãnh, và niềm kiêu hãnh này bị tổn thương bởi những đồng xu người ta ném cho bố. Nhưng dù sao bố vẫn sống, vì vậy hãy bỏ qua điều đó.
Tốt nhất là hãy nói về con. Sau tên con — Geraldine - là họ của bố - Chaplin. Với cái họ này hơn 40 năm bố đã mua vui cho mọi người trên trái đất. Nhưng bố khóc nhiều hơn họ cười. Geraldine ạ, trong thế giới con đang sống không chỉ có vũ điệu và âm nhạc! Đêm đêm, khi bước ra từ khán phòng lớn, con có thể quên những người hâm mộ giàu sang, nhưng đừng quên hỏi thăm vợ người tài xế taxi chở con về nhà. Và nếu như cô ta đang mang bầu, nếu như họ không có tiền để sắm tã lót cho đứa con tương lai, con hãy đặt tiền vào túi anh ta. Bố đã đề nghị nhà băng thanh toán các khoản chi phí của con. Nhưng những món nợ của những người khác con cũng phải trả đầy đủ. Thỉnh thoảng con nên đi tàu điện ngầm hay ôtô buýt, đi bộ để ngắm thành phố.
Hãy quan tâm tới mọi người! Hãy để ý tới những góa phụ và trẻ em mồ côi! Và ít ra là một lần trong ngày, con hãy tự nói với mình: "Mình cũng giống họ thôi". Vâng, con cũng là một trong số họ, con gái ạ. Hơn nữa. Nghệ thuật, trước khi cho con người ta đôi cánh để có thể bay cao, thường bẻ gãy chân anh ta. Và nếu như có một ngày con cảm thấy mình cao hơn công chúng, thì ngay lập tức hãy bỏ sân khấu. Con hãy bắt chiếc taxi đầu tiên và đi ra ngoại ô Paris. Bố biết rất rõ những vùng này. Ở đấy con sẽ nhìn thấy nhiều vũ nữ giống như con, thậm chí xinh đẹp hơn, duyên dáng hơn, với niềm kiêu hãnh lớn. Ở đấy không ai biết tới ánh đèn sân khấu rực rỡ của con. Đối với họ đèn sân khấu là mặt Trăng.
                        
Con hãy nhìn thật kỹ! Có phải họ khiêu vũ tốt hơn con không? Hãy thừa nhận đi, con yêu! Bao giờ cũng có thể tìm thấy người khiêu vũ đẹp hơn con, diễn hay hơn con!
Và hãy ghi nhớ: trong gia đình Charlie không có kẻ thô lỗ có thể mắng chửi người xà ích hay giễu cợt kẻ hành khất đang ngồi bên bờ sông Seine. Bố sẽ chết, những con sẽ sống. Bố muốn con không bao giờ biết đến sự nghèo khổ. Cùng với bức thư này bố chuyển cho con một cuốn séc để con có thể chi tiêu tùy thích. Nhưng khi con tiêu 2 phrăng, đừng quên nhắc nhở mình rằng đồng phrăng thứ ba không phải của con. Nó phải thuộc về một người lạ mặt đang cần đến nó. Mà người đó con có thể dễ dàng tìm thấy. Chỉ cần con muốn nhìn thấy những người lạ mặt nghèo khổ là con sẽ gặp họ khắp nơi. Bố nói với con về tiền, vì bố biết được sức mạnh khủng khiếp của nó.
Bố đã làm việc khá lâu trong rạp xiếc. Và bao giờ bố cũng rất lo lắng cho những người đi trên dây. Nhưng phải nói với con rằng con người hay bị vấp ngã trên mặt đất hơn trên sợi dây mạo hiểm. Có thể, vào một trong những buổi dạ hội mà con được mời, ánh sáng của một viên kim cương nào đấy sẽ làm con lóa mắt. Đúng lúc đó, nó sẽ là sợi dây thừng mạo hiểm đối với con, và con không thể tránh được sự vấp ngã. Có thể, vào một ngày đẹp trời, gương mặt tuyệt mỹ của một hoàng tử nào đó sẽ hút hồn con. Chính vào cái ngày hôm ấy, con sẽ trở thành một người đi trên dây thiếu kinh nghiệm, mà những người thiếu kinh nghiệm bao giờ cũng dễ vấp ngã. Con đừng bán trái tim mình vì vàng bạc, châu báu.
Hãy nhớ rằng viên kim cương lớn nhất của con là mặt trời. May mắn thay, nó tỏa sáng cho tất cả mọi người. Còn đến một lúc nào đó, con bắt đầu yêu, thì hãy yêu thương con người đó với tất cả trái tim. Bố đã nói với mẹ viết cho con về điều đó. Trong tình yêu, mẹ hiểu biết nhiều hơn bố, tốt nhất là để mẹ nói với con. Công việc của con đầy khó khăn, bố biết điều đó. Thân thể con chỉ được che bằng một mảnh lụa. Vì nghệ thuật có thể xuất hiện thoát y trên sân khấu, nhưng phải trở về từ đó không những trong y phục mà còn sạch sẽ hơn.
Bố đã già, và có thể, lời bố nói nghe buồn cười. Nhưng, theo bố, thân thể thoát y của con phải thuộc về kẻ nào yêu tâm hồn cởi mở của con. Không có gì đáng sợ nếu như đây là ý kiến 10 năm trước của con về vấn đề này, nghĩa là nó thuộc về quá khứ. Đừng sợ, 10 năm không làm con già đi. Bố biết rằng giữa thế hệ bố và con luôn luôn có sự đối đầu. Còn hãy quyết đấu với bố, với ý nghĩ của bố. Bố không thích những đứa con dễ bảo. Và khi mà nước mắt của bố chưa rỏ xuống bức thư này, bố muốn tin rằng Giáng Sinh hôm nay là một đêm kỳ diệu.
Bố muốn điều kỳ diệu sẽ xảy ra, và con thực sự hiểu tất cả những gì bố muốn nói với con. Bố Charlie đã già thật rồi, con gái Geraldine ạ. Sớm hay muộn, thay cho chiếc áo dài trắng dành cho sân khấu con phải mặc bộ áo tang để bước tới nấm mồ của bố. Bây giờ bố không muốn làm con buồn. Có điều thỉnh thoảng con nên soi gương – trong đấy con sẽ nhìn thấy những đường nét của bố. Trong huyết quản của con đang chảy dòng máu của bố. Ngay cả khi máu trong huyết quản bố đã khô cạn, bố vẫn muốn con không quên bố Charlie của mình. Bố không phải là thiên thần, nhưng luôn luôn khao khát trở thành một con người. Cố gắng lên, con nhé!
Hôn con, Geraldine, Charlie của con.

Tháng 12. 1965

https://nhabaotudo.com/2016/12/23/thu-charlie-chaplin-viet-cho-con-gai-dem-giang-sinh/

  Daniel Doan* Paula Le* Kimmy Nguyen


Charlie Chaplin's letter to his daughter Geraldine!

I have found Charlie Chaplin's letter to his daughter Geraldine! But, as it wasn't in English, I worked on the translation for some days! I know it's not perfect, but I wanted to share it as soon as possible! It's just so very beautiful! 

April 17, 2010
My girl, 
Now it is night. One Christmas night. All the armed warriors of my little fortress fell asleep. Your brother and your sister are sleeping. Even your mother is sleeping now. On my way to this half-lighted room, I was on the verge to wake up the sleeping chicks.
How far away you are from me! But may I become blind if your image is not always in front of my eyes. Your picture is here on the table and here, near my heart. But where are you? There in the fairy Paris dancing on a grand theatrical stage from Champs Elysees. I know this very well, though it seems to me that in the silence of the night I hear footsteps, see your eyes that shine like stars in the winter sky. I hear you acting in this festive and illuminated play the role of the Persian beauty who is in the captivity of Tatar khan. Be beautiful and dance! Be a star and shine! But if the enthusiasm and gratitude of the audience makes you drunk, if the scent of flowers gave to you swallow your head, then sit in a little corner and read my letter, listen to the voice of your heart.
I am your father, Geraldine!
I'm Charlie, Charlie Chaplin!
Do you know how many nights I sat near your crib when you were a baby, telling you the tale of Sleeping Beauty, watchful dragon? And when the sleep came to rest my eyes, I laughed at him and said: "Go away! My sleep, these are my daughter's dreams!" I saw your dreams, Geraldine, have seen your future and your present day. I saw a girl playing on the stage, a fairy dancing in the sky. I heard the crowd say: "See that girl? She's the daughter of an old fool. Remember? His name was Charlie."
Yes! I'm Charlie! I am an old fool!
Today is your turn. Dance! I danced in large tattered pants and you dance in a silk dress of a princess. These dances and the sound of applause will rise you into heaven sometimes. Fly! Fly over there! But come back on earth too! You should see people's lives, the lives of the street dancers who dance shivering of cold and hunger. I was like them, Geraldine! During those nights, those magical nights when you fall asleep, lulled by my stories, I was awake. I looked at your face, listened to your heart beats and asked myself: "Charley, will this kitten ever know you?" You do not know me, Geraldine... I retold you many tales in those nights, but my tale - never. But it's also interesting. This is a tale about a hungry buffoon, who sang and danced in the slums of London, and then collected alms... This is my story! I got to know what hunger is and what is like not to have a roof over your head. More than that, I experienced the humiliating pain of a wanderer-jester, who had in his chest a raging ocean of pride and this pride was painfully wounded by those tossed coins. And yet I am alive, so let's leave this.
Let's better talk about you!
After your name - Geraldine - comes my name Chaplin. With this name I have amused people all over for over forty years. But I cried more than they were laughing! Geraldine, in the world you live there is not only dance and music!
At midnight, when you come out from the huge hall, you can forget about rich fans, but do not forget to ask the taxi driver, who will carry you home, about his wife. And if she is pregnant, if they do not have money for diapers for their future child, put some money in his pocket. I told the bank to pay you these expenses. But to all the others pay strictly on the account. From time to time use the subway or the bus, walk on foot and explore the city. Look at people! Look at widows and orphans! And at least once per day say to yourself: "I am just like them!" 
Yes! You are one of them, my girl. Moreover! The art before giving wings to a person, so one could fly up, usually breaks one's legs. And if someday you will find yourself feeling more important than your audience, leave the scene. Catch the first taxi and visit the neighborhood of Paris. I know it very well! There you will see a lot of dancers just like you and even more beautiful, graceful, and with more pride. The dazzling limelight from your theater will not be there at all. The moon is their floodlight. Look! Look carefully! Don't they dance better than you? Admit it, my girl! There is always somebody who dances better than you, who is playing better than you! And remember, in the Charlie's family there never was any rude person who would use uncensored lexicon for a cab driver or laugh of a beggar who sits on the bank of the Seine...
I will die, but you will live… I want you to never know what poverty is! With this letter I am sending you a check book so you could spend as you wish. But when you spend two francs, do not forget to remind yourself that the third coin is not yours. It must belong to a stranger who needs it. And you can find this person easily. One has only to want to see these poor strangers and you'll meet them everywhere. I'm talking to you about money because I got to know their devilish power.
You know, I spent a long time at the circus and was always very worried about funambulists (funambulist - an acrobat who performs on a tightrope or slack rope). But I must tell you that people fall more often on solid ground rather than a funambulist from a wire rope. Perhaps on one of the soirees you will be blinded by the spark of a diamond. Right in that time, it will become a dangerous rope for you and the fall will be inevitable for you. Maybe one day you will be captured by the handsome face of a prince. On the same day, you will become an inexperienced funambulist and inexperienced ones always fall. Do not sell your heart for gold and jewels. Know that the hugest diamond is the Sun. Fortunately, it shines for all.
And when the time comes, and you will love, then love that man with all my heart. I told your mother to write to you about it. She understands in love more than I do and it's better for her to talk to you about it.
Your job is very difficult. I know that. Your body is covered only with a piece of silk. For the sake of art, one can appear on stage even naked, but when coming back from there you should be not only dressed but even purer. But nothing and no one else in this world deserves to see even the nails of a girl's feet. Nakedness is a disease of our time.
I am old and my words might sound funny. But, in my opinion, your naked body should belong to the one who falls in love with your naked soul. Do not be afraid if your opinion upon this subject belongs to a decade ago. Do not worry! This decade will not age you. But as it is, I want you to be the last person who is subject of the naked island!
I know that fathers and children are in an eternal fight. Fight with me, with my thoughts, my girl! I do not like obedient children. And while from my eyes no tears are running as I am writing this, I want to believe that today's Christmas night will be the night of miracles. I wish a miracle happen and you really understand everything that I wanted to tell you.
Charlie is older already, Geraldine! Sooner or later, instead of white silk on the scene, you will have to wear black to come to my grave. Now I do not want to upset you. Only from time to time look into the mirror, there you will see my features. Even when the blood in my veins is cool, I don't want you to forget your father - Charlie. I'm not an angel, but always aspired to be a man. Try it and you.
I kiss you, Geraldine.
Yours,
Charlie.
Source:
http://selenityluzgirlyflower.blogspot.ca/2011/07/charlie-chaplins-letter-to-his-daughter.html

         
                      
Lá thư trên không phài của Chaplin  mà do Farajollah Saba ,một nhà báo Iran, sáng tác nhưng chủ báo đã quên không xắp vào mục tuỳ bút.
Bài báo đã nổi tiếng và được dịch sang nhiều thứ tiếng.Mặc dầu sau đó đã có nhiều đính  chính nhưng người ta vẩn cứ tin là Chaplin là tác giả của lá thư .

Nói đên Chaplin người ta nghĩ tới bản nhạc trong phim Limelight
của ông :
Charles chaplin limelight soundtrack candilejas



với lời Việt :
Ánh đèn màu

Tiếng hát Ý Lan

https://www.youtube.com/watch?v=GQF31d_tS4E