Wednesday, July 27, 2016

MỖI NĂM...MỖI TUỖI...MỖI GIÀ ! ( THƠ PHA LANG SA )

 Fr: Loan Phan*Alexandre Pham *Huy Nguyen 

 QUAND LES ANS S'ADDITIONNENT
Le coin de la rue est deux fois
plus loin qu'auparavant !

Et ils ont ajouté une montée que
je n'avais jamais remarquée.

J'ai dû cesser de courir après l'autobus,
Parce qu'il démarre bien plus vite qu'avant.
Je crois que l'on fait les marches
d'escaliers bien plus hautes
que dans notre temps !

L'hiver le chauffage est beaucoup
moins efficace qu'autrefois !

Et avez-vous remarqué les petits caractères
que les journaux se sont mis à employer ?

Les jeunes eux-mêmes ont changé !
ils sont bien plus jeunes que
lorsque j'avais leur âge !

Et d'un autre côté les gens de mon   âge
sont bien plus vieux que moi.

L'autre jour je suis tombée sur
une vieille connaissance; elle avait
tellement vieilli qu'elle ne
me reconnaissait pas !

Tout le monde parle si bas qu'on
ne comprend quasiment rien !

On vous fait des vêtements si serrés,
surtout à la taille et aux hanches,
que c'est désagréable !

Je réfléchissais à tout ça
en faisant ma toilette ce matin.
Ils ne font plus d'aussi bons miroirs
qu'il y a 40 ans …

(Auteur inconnu)
CHỢT THẤY TUỔI GIÀ             Minh họa : Flickr
Góc đường đó, mỗi ngày tôi qua lại
Bỗng hôm nay sao thấy xa lạ thường
Xa gấp đôi còn thêm một con dốc
Con dốc này ai đắp từ bao giờ?

Chuyến xe buýt hôm nay sao vội vã
Tôi ngẩn ngơ không kịp chuyến xe chờ
Những cầu thang hình như cao hơn trước
Cao rất nhiều so với buổi hôm qua

Mùa đông giá năm nay sao rét quá
Lò sưởi không còn đủ ấm tấm thân
Tờ nhật báo giờ đây sao khó đọc
Hàng chữ nhạt nhòa nhỏ xíu lăng quăng

Những thanh niên bây giờ trông thanh lịch
Họ trẻ hơn tôi so với tuổi cùng thời
Và những người cùng trang lứa với tôi
Trông lẩm cẩm và già hơn số tuổi

Bỗng một hôm gặp người yêu dấu cũ
Rất sững sờ khi gặp lại người xưa
Em nhìn tôi như nhìn người xa lạ
- Hai đứa ngỡ ngàng ngơ ngác xót xa

Xung quanh mình ai cũng thầm nói khẽ
Cố lắng nghe không hiểu họ nói gì?
Áo quần bây giờ mỗi ngày mỗi chật
Bệnh béo phì chậm chạp đến thăm tôi

Sáng nay, soi mặt trong gương
Thấy mình không phải là mình năm xưa
40 năm trước xuân thì

Bây giờ ta đã nhạt nhòa như sương
Tôn Thất Phú Sĩ - phỏng dịch

TUỔI ÐỜI CHỒNG CHẤT
Góc đường đó tới lui quen thuộc lắm,
Sao hôm nay thăm-thẳm gấp mấy lần.
Lại thêm con dốc ác độc nó hành.
Ðã lâu lắm, mình bao giờ để ý.
Chuyến xe buýt hụt rồi, chạy chẳng kịp,
Dường xe nào cũng phóng vội hơn xưa.
Những bậc thang cao nghệu thật khó ưa,
Nhớ lúc trước làm gì cao quá vậy!
Mùa đông giá năm nay run lẩy-bẩy,
Lò sưởi nầy không đủ ấm hay chăng?
Báo hằng ngày chữ nhỏ-rức lăn tăn,
Thật khó đọc, hình như thay mẫu mới?
Những người trẻ hôm nay trông phơi-phới,
Trẻ hơn tôi so với tuổi đồng thời.
Còn những người, xấp-xỉ với tuổi tôi,
Nom lụ khụ, già hơn tôi thấy rõ.
Bỗng ngày nọ gặp người em thuở nhỏ,
Em quá già, tôi thật khó nhận ra.
Em nhìn tôi xa-lạ chẳng thiết tha.
Buồn man-mác hai tâm hồn tri-kỷ.
Thấy thiên hạ quanh tôi luôn lí-nhí,
Vểnh lỗ tai chẳng hiểu họ nói gì?
Áo quần tôi chật cứng bởi béo phì,

Thật bực bội xác to cùng bụng phệ.
Sáng nay sớm soi gương như thường lệ,
Thấy ai kia sao chẳng giống chút nào.
Bốn mươi năm thân xác đã bèo-nhèo,
Ta thấm thía đời người sao chóng thế! !
Tôn Thất Phú Sĩ - phỏng dịch
Minh họa : Flickr

KHI TUỔI ĐỜI CHỒNG CHẤT

Góc phố ấy xưa nay rất quen thuộc,

Chừ thấy xa hơn trước gấp đôi.

Họ đắp từ lúc nào đâu biết được

Một đoạn dốc dài leo mệt quá đi thôi!

Thôi đừng chạy theo xe buýt hấp tấp

Bởi lúc này xe khởi động quá nhanh .

Nay cũng thấy họ xây những bậc cấp

Cao hơn nhiều so lúc tuổi còn xanh.

Khi mùa đông đến mưa gió bão bùng

Máy sưởi kia nay chẳng còn đủ ấm.

Và bạn thấy trên các tờ báo sớm,

Chữ in chừ nhỏ quá, phải không?

Bọn thanh niên chừ cũng thay đổi nữa,

Họ trẻ hơn mình vào tuổi họ trước kia,

Còn những kẻ với mình cùng trang lứa,

Càng so càng thấy rõ họ già ghê !

Mới bữa tê tình cờ nơi cuối phố,

Gặp một người quen biết đã lâu rồi.

Người ấy bữa ni già đến nỗi

Sát mặt kề cũng chẳng nhận ra tôi!

Khắp nơi nơi mọi người đều nói nhỏ,

Căng hết tai mà nào có hiểu chi!

Áo quần mình chừ họ may quá bó

Chật cứng cả người, khó chịu quá đi!

Đó là những vấn vương

Đến với tôi bất chợt

Bốn mươi năm trước mình từng ngắm soi…
Thân Trọng Thủy  phỏng dich   Minh họa : Flickr



TUỔI ĐỜI DÀI THEO NĂM THÁNG

Đã bao lần đi về góc phố đó
Sao bây giờ bỗng thấy xa gấp đôi.
Lại còn có thêm một con đường dốc,
Chẳng biết ai đắp từ bao lâu rồi.
Thôi không dám chạy theo xe buýt nữa,
Xe bây giờ sao khởi động quá nhanh.
Những bậc cấp cũng xây cao hơn trước,
Không giống như thuở tóc hãy còn xanh.
Mùa đông về mang theo cơn giá rét
Máy sưởi giờ không còn ấm như xưa.
Rất ngại ngần mỗi khi cầm tờ báo,
Chữ nhỏ xíu, cố lắm mới đọc ra.
Lớp thanh niên giờ quá nhiều thay đổi,
So với mình thời trước họ trẻ hơn.
Và, mặt khác, những người cùng lứa tuổi,
Trông họ già hơn hẳn, lạ quá chừng !
Mới hôm nào gặp người quen biết cũ,
Rất tình cờ khi trên phố dạo chơi,
Giờ đây người sao quá già đến nỗi
Cứ cố nhìn mà chẳng nhận ra tôi !
Chung quanh mình ai cũng ưa nói nhỏ
Cố lắng tai nghe chẳng hiểu câu nào.
Còn áo quần người ta may cũng khác,
Cứ bó sát người, khó chịu làm sao !
Những điều đó tôi nghĩ vơ nghĩ vẩn
Lúc soi gương rửa mặt sáng hôm nay.
Những chiếc gương bây giờ không được tốt
Như vào thời bốn mươi năm trước đây !
Thân Trọng Sơn phỏng dich

                           Nhìn nhau mà... ái ngại cho nhau !( Minh họa :Flickr)
 Daniel Doan*Paula Le*Kimmy Nguyen