Tuesday, September 17, 2019

TRỞ VỀ MÁI ẤM GIA ĐÌNH

Ngay hôm nay, hãy nhấc điện thoại gọi cho cha mẹ, gia đình là nơi trở về không phải là nơi để đến

Kiên Định | Dại Kỷ Nguyên 16-9-2019

Con cái trưởng thành như chim mọc thêm cánh, hăm hở bay xa khắp bốn phương trời. Nhưng rồi một ngày bầu trời kia nổi cơn giông tố, bạn sẽ nhận ra rằng: Sau tất cả, bạn vẫn luôn có một nơi bình yên để quay về, đó là cha mẹ.

Anh là ông chủ của một công ty nổi tiếng, vì công việc bận rộn anh hiếm khi có thời gian về thăm mẹ.
Hôm ấy, anh về nhà và biết mẹ muốn mua đồ ăn để làm những món anh yêu thích từ thuở nhỏ. Anh suy nghĩ hồi lâu và tình nguyện đi cùng mẹ, tin chắc rằng mua sắm cùng lắm chỉ mất 30 phút đồng hồ. Bởi hiếm khi anh về thăm, mẹ vì muốn con được nghỉ ngơi nên bảo anh ở nhà, nhưng anh không chịu, cố chấp nhất mực đòi đi theo. Mẹ thấy không lay chuyển được, liền đồng ý cho anh đi cùng.
Anh định lấy điện thoại gọi taxi thì mẹ đã ngăn lại và nói bà muốn đi xe buýt của siêu thị. Anh ngần ngừ hồi lâu rồi hỏi bà lý do, mẹ nói rằng đi xe buýt có thể tiết kiệm được 2 ngàn, vừa đi vừa về như vậy là tiết kiệm được 4 ngàn. Thêm nữa, hôm nay trứng gà trong siêu thị giảm giá đặc biệt, mua một hộp tiết kiệm được 2 ngàn, vậy là hôm nay bà có thể tiết kiệm được 6 ngàn. Sau khi thấy tâm trạng vui vẻ và hồ hởi của mẹ, anh mỉm cười đồng ý nghe theo lời bà.
Hai mẹ con đã mua mọi thứ cần thiết trong siêu thị, lúc này mẹ quay đầu nói với anh: “Chúng ta đợi ở đây 1 tiếng đồng hồ con nhé”. Anh đang nóng lòng muốn được về nhà nghỉ ngơi, nghe câu nói này của mẹ khiến anh thấy đôi chút khó chịu, nhưng vẫn muốn tìm hiểu lý do sao mẹ làm thế. Chẳng ngờ, mẹ chỉ giải thích với anh một cách qua loa, rằng phải đợi một tiếng sau mới có chuyến xe buýt kế tiếp.
Với bản chất là người tham công tiếc việc, anh hít một hơi dài rồi suy nghĩ trong đầu: “Đi ra ngoài mất hơn 4 tiếng chỉ vì để tiết kiệm 6 ngàn. Với thời gian này ở công ty mình có thể đàm phán thành công một hợp đồng trị giá cả hơn chục triệu rồi”. Dù có ấm ức trong lòng, nhưng vì chính anh cứng đầu cứng cổ đòi đi theo, nên đành lẽo đẽo theo mẹ đợi ở nhà chờ xe buýt một cách bất lực.
Ảnh minh họa: Imgur.
Khi xuống xe buýt anh thở phào nhẹ nhõm rằng mình sắp được nghỉ ngơi. Nhưng mẹ ngăn lại và nói muốn mua dưa hấu, bảo anh hãy đứng đợi bà một chút. Rất lâu sau, cuối cùng anh cũng được về nhà. Nhìn đĩa dưa hấu ngon lành của mẹ, anh không kịp mời mẹ mà đã chọn lấy miếng to nhất bỏ vào miệng. Anh đang đói và khát, nên cứ thế ăn nhồm nhoàm như người bị bỏ đói lâu ngày trên sa mạc…
Lúc này anh vô tình ngước lên nhìn, bắt gặp đôi mắt ngân ngấn lệ đang trực trào ra của mẹ. Tâm anh như rung lên khi bị kích động bởi tiếng đàn cổ cầm xa xưa vọng lại. Anh run rẩy, nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, ngăn không cho những dòng lệ của mình cũng đang trực trào ra. Khung cảnh này, tình cảnh này vừa như rất thân quen lại vừa lạ lẫm.
Khúc phim về ký ức tuổi thơ từng chút, từng chút một hiện lên trong tâm trí: Anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, ăn bữa nay lo bữa mai. Anh gầy nhom ốm yếu, lúc nào cũng ăn đói mặc rét. Anh rất thích ăn dưa hấu, nên mỗi buổi tối muộn anh lại trốn mẹ đi nhặt vỏ dưa người ta ăn dở vứt đi, gặm lấy gặm để cho đỡ cơn thèm. 
Thói quen này của anh lâu dần bị mẹ phát hiện. Mẹ không nói gì, bà chỉ cặm cụi đan mũ cỏ thuê cho người ta suốt ba đêm ròng, sau đó dùng tiền kiếm được mua cho anh một quả dưa cỡ bự. Mẹ mang về bổ cho anh ăn và cũng nhìn anh ăn với ánh mắt đầy yêu thương và âu yếm như vậy.
Anh ngẩn người hồi lâu, trong lòng không khỏi bồi hồi nhớ lại những ký ức xa xưa. Mắt anh cay xè khi nhớ tới những lần lên cơn sốt, mẹ bỏ công bỏ việc ngồi trông anh cả đêm. Khi trong miệng là những miếng dưa ngọt ngào như chính tình cảm mẹ dành cho mình, anh đột nhiên lý giải được hành động của mẹ.
Xưa gia đình khó khăn thiếu thốn, chính nhờ sự cần cù và tiết kiệm mà mẹ mới có thể cho anh đi học, vất vả nuôi anh khôn lớn thành người. Sau này khi anh lớn lên, mẹ vẫn không thay đổi thói quen tiết kiệm cần cù ấy, thậm chí bà còn tìm được niềm vui và hạnh phúc trong đó. Anh hít một hơi thật sâu, khẽ quay mặt đi để ngăn những dòng lệ cứ rưng rưng chực trào ra, anh không muốn mẹ nhìn thấy anh khóc. Anh nở một nụ cười thật tươi, thấy mừng vì hôm nay mình đã nhẫn nại kiềm chế cơn nóng giận và giúp mẹ tiết kiệm được 6 ngàn đồng.
6 ngàn đồng mà anh coi thường ấy, vốn có giá trị cao hơn nhiều so với hàng chục triệu mà anh có thể kiếm được ở công ty. Anh chợt cảm nhận được một cách sâu sắc rằng thời gian và tiền bạc của mẹ là xuất phát từ tình yêu thương, không gì có thể thay thế và đó thực sự là một vật báu vô giá.
                    
                      Ảnh minh họa: Ximalaya.

Ai cũng nói nhà là nơi để về, là chốn bình yên sau giông bão. Dẫu ngoài kia có khổ sở ra sao, thì chỉ cần về với cha mẹ, ta sẽ thấy mình được sống trong tình yêu thương và hạnh phúc bình dị. Ở nơi đó ta đã từng ngày trưởng thành, từng ngày khôn lớn, để rồi vững chân bước vào đời dựng xây bao mộng ước.
Mỗi độ tuổi chúng ta dường như lại có những mối bận tâm khác nhau. Thuở nhỏ, cha mẹ là tất cả thế giới của chúng ta. Nhưng khi lớn lên, tình yêu chúng ta trao đi không phải chỉ riêng cha mẹ. Chúng ta yêu gia đình bé nhỏ của mình, yêu chồng, vợ, yêu con cái… Và như thế, tình yêu với cha mẹ dường như bị chìm lắng, bị che lấp sau những mối bận tâm thường ngày.
Ai lớn lên rồi cũng sẽ hiểu, giờ đây họ đã có quá nhiều điều để quan tâm ngoài cha mẹ. Và họ đã quên mất rằng thế giới của họ có rất nhiều thứ. Nhưng còn người già, họ chỉ còn lại duy nhất cháu con.
Nếu chiều nay bạn không thể về thăm nhà, hãy gọi điện cho mẹ cha và quay về bất cứ khi nào bạn có thể. Hãy trở về khi nhà là “nơi để về”, đừng để đến khi chỉ còn là “nơi để đến” mới lại thấy hối tiếc vô vàn. Bởi một lẽ đương nhiên: Ở đó, vẫn còn những người đang chờ đợi chúng ta.
Kiên Định
Theo Secretchina