Tiếng Chào
Một nữ công nhân làm việc tại một xí nghiệp chế biến thịt đông lạnh. Một buổi chiều, khi đã hoàn thành công việc, như thường lệ, cô đi vào kho đông lạnh để kiểm tra thêm một chút trước khi về. Đột nhiên, cửa phòng tự động bị đóng xập lại !
Cô bị
nhốt
ở bên trong mà không một
ai biết. Cô vừa
hét đến khản
cả cổ
họng, vừa
đập vào cánh cửa
rầm rầm,
với hy vọng
sẽ có người
nghe được mà đến
cứu. Nhưng
vẫn không có ai nghe thấy.
Lúc này, tất cả công nhân đã tan ca. Toàn bộ nhà máy đều yên tĩnh.
Đến 6 giờ
chiều thì cô đã bị
lạnh cóng người,
tuyệt vọng
và đau khổ, chỉ
biết cầu
nguyện, khóc tấm
tức. Thế
rồi, đang lúc cô tưởng
như không
thể chịu
đựng được
nữa, thì bất
ngờ cánh cửa
xịch mở,
người bảo
vệ của
xí nghiệp đang đi tuần
tra, nghe tiếng kêu đã kịp
đến cứu
cô ra ngoài thoát chết.Lúc này, tất cả công nhân đã tan ca. Toàn bộ nhà máy đều yên tĩnh.
Cô công nhân đáng thương
mếu máo khóc vì vui mừng,
níu lấy ông bảo
vệ già để
hỏi do đâu mà ông lại
biết cô bị
kẹt
ở trong kho để
đến cứu,
mặc dù đây không phải
là khu vực ông chịu
trách nhiệm quản
lý.
Ông bảo vệ mỉm cười trả lời:“Cô ơi, tôi làm việc ở nhà máy này đã 35 năm rồi. Mỗi ngày đều có mấy trăm công nhân ra ra vào vào. Nhưng cô là người duy nhất trong những năm gần đây, ngày nào sáng sớm vào đến nhà máy thế nào gặp tôi ở cổng, cô cũng chào hỏi tôi, và rồi buổi tối tan tầm ra về, ngang qua nhà bảo vệ, cô lại chào tạm biệt tôi. Trong khi đó tất cả mọi người, từ giám đốc đến các công nhân, cứ vội vào rồi lại vội đi, xem như không nhìn thấy tôi vậy.
Ông bảo vệ mỉm cười trả lời:“Cô ơi, tôi làm việc ở nhà máy này đã 35 năm rồi. Mỗi ngày đều có mấy trăm công nhân ra ra vào vào. Nhưng cô là người duy nhất trong những năm gần đây, ngày nào sáng sớm vào đến nhà máy thế nào gặp tôi ở cổng, cô cũng chào hỏi tôi, và rồi buổi tối tan tầm ra về, ngang qua nhà bảo vệ, cô lại chào tạm biệt tôi. Trong khi đó tất cả mọi người, từ giám đốc đến các công nhân, cứ vội vào rồi lại vội đi, xem như không nhìn thấy tôi vậy.
Hôm nay, tôi biết
rõ ràng buổi sáng cô có đi làm, bởi
vì sáng sớm cô còn nói “Cháu chào bác !” Nhưng
sau khi tan tầm buổi
chiều, tôi có ý chờ
mà vẫn không nghe thấy
tiếng cô chào với
câu nói dễ thương
quen thuộc: “Tạm
biệt bác, hẹn
ngày mai gặp lại
bác nhé !” Thế là tôi thấy
lo lo, quyết định
đi vào trong nhà xưởng tìm xem thế
nào. Cuối cùng, tôi nghe thấy
tiếng khóc, và tìm thấy
cô ở trong kho đông lạnh…”
Hãy luôn khiêm tốn,
nhã nhặn, quan tâm, yêu thương,
và tôn
trọng những
người chung quanh mình. Bởi
vì chúng ta không thể biết
được sự
tình gì sẽ xảy
ra cho mình vào ngày mai.
Mai Trà lược dịch
Minh họa: Internet/Yahoo