Thursday, June 11, 2015

GIÀU NGHÈO CŨNG NHƯ NHAU ( SONG NGỮ)

Giàu nghèo cũng như nhau
Bởi: Quán Minh 11 Tháng Sáu , 2015
                                     (Ảnh: Pixabay)
(Ảnh: Pixabay)
Trên thế gian, mỗi người đều có quyền theo đuổi chân lý và giữ vững đức tin, bất luận người đó giàu hay nghèo. Nhưng theo quan niệm của bản thân, người ta phân loại những người khác thành nhiều cấp bậc khác nhau.
Người giàu coi thường người nghèo và một số quan chức kiểu cách khinh bỉ người bình dân. Nhưng không có sự phân biệt giữa người giàu và người nghèo dựa trên bản chất của sinh mệnh. Ngay cả nếu một người không sở hữu thứ gì trên thế gian này, chừng nào anh ấy/cô ấy còn không từ bỏ khát vọng, thì anh ấy/cô ấy sẽ vẫn hướng tới thành công, cho dù con đường là gian nan. Người nghèo nếu vẫn giữ tâm cầu Đạo, thì ông Trời nhất định sẽ không bỏ rơi anh ta chỉ vì anh ta nghèo. Chỉ cần anh ta nhất tâm hướng Phật, thì anh ta sẽ có thể công thành viên mãn, cũng giống như hoa sen mọc lên giữa bùn nhơ.
Có một cậu bé nọ sống trong một khu nhà ổ chuột ở Rio De Janeiro, Brazil. Cậu bé thích bóng đá một cách lạ thường, nhưng cậu không đủ tiền để mua một quả bóng. Cậu đá những chiếc hộp nhựa, những cái chai mềm, hay sọ dừa lấy từ một cái thùng rác. Cậu thường tìm một nơi rộng rãi ở ngoài trời để đá những thứ này. Một ngày, khi cậu đang đá một cái bọng đái lợn trên một cái ao cạn, một huấn luyện viên bóng đá để ý đến cậu và cho cậu một quả bóng. Cậu bé cố gắng rất nhiều để chơi bóng. Không lâu sau, cậu đã có thể đá bóng chính xác vào một cái xô đặt ở một khoảng cách xa. Cậu háo hức chơi bóng với những đứa trẻ trong thành phố, nhưng chúng coi thường cậu, và cố ý lánh xa cậu. Cuối cùng, vị huấn luyện viên từng cho cậu quả bóng nhận ra tài năng lạ thường của cậu bé và đưa cậu đến một trại huấn luyện. Ba năm sau, cậu bé 17 tuổi này đã ghi các bàn thắng trong giải vô địch bóng đá thế giới lần thứ 6 và giúp Brazil đoạt cúp vàng. Cậu bé vô danh chưa từng được thế giới biết đến cuối cùng đã trở thành Vua bóng đá Pelé.
Tại nước Nhật thời cổ đại, nông dân bị giới quý tộc thời bấy giờ coi là tiện dân, và họ thậm chí không có tư cách xuất gia làm hòa thượng. Một cậu bé tiện dân tên là Vô Tam đã vào chùa khi che giấu kỹ xuất thân. Sau đó cậu chuyên cần tu hành và được người ta tôn làm trụ trì. Nhưng trong lễ cử hành nghi thức phong trụ trì, đột nhiên có một người từ đại diện bước ra, chỉ tay vào Vô Tam trên pháp đàn và giễu cợt: “Hòa thượng xuất thân tiện dân này có thể được phong làm trụ trì ư?” Giữa nghi thức trang nghiêm long trọng này đột nhiên có sự tình như vậy phát sinh, khiến chúng tăng lúng túng không biết làm sao. Bầu không khí im lặng đến nỗi tiếng một cây kim rơi trên sàn nhà cũng có thể được nghe thấy. Đối diện tình huống bất ngờ này, Vô Tam bình tĩnh đáp lại với một nụ cười: “Hoa sen giữa bùn nhơ”. Đây là một câu đối đáp tuyệt diệu. Tất cả những người có mặt tại hiện trường liền hò reo. Người kia không thể nói được gì nữa ngoài việc bội phục câu trả lời xuất chúng của Vô Tam. Buổi lễ được tiếp tục tiến hành. Người ta thậm chí còn kính phục Vô Tam hơn vì xuất thân tiện dân của ông.
Thực ra, phú quý hay bần tiện trên thế gian cũng như một dòng nước chảy. Nó không ngừng thay đổi vào mỗi thời khắc. Chúng ta không thể chỉ nhìn vào biểu hiện bề ngoài, mà phải nhìn thấu qua bản chất của giàu nghèo, mới có thể đối xử bình đẳng với mọi chúng sinh. Đối diện với sinh-lão-bệnh-tử trong đời người, thì giàu hay nghèo của con người thế gian dường như vô lực. Tâm hồn cao thượng và đạo đức cao quý mới là tài sản quý giá nhất của sinh mệnh
Nguồn :
http://vietdaikynguyen.com/v3/61677-giau-ngheo-cung-nhu-nhau/
Nghe
HEADPHONE
Daniel Doan* Paula Le * Kimmy Nguyen
Thoughts about Life: The Poor and the Rich Are Equal
Author:  Guan Ming
[PureInsight.org] In this human  world,  (/wɜ:(r)ld/) everyone has the right to pursue the truth and stick to his or her belief, regardless (/rɪˈɡɑ:(r)dləs/)of whether they are rich or poor. People classify others into various ranks. The rich look down upon the poor and evil officials treat common citizens with contempt. But there is no disparity(/dɪˈspærəti/) between the rich and the poor based on the essence (/ˈes(ə)ns/) of life.
Even if a person who does not own a thing in the world, as long as he or she has aspiration and does not give up hope, he or she will head for success even the passage is difficult. With respect to a poor
person, as long as he has the desire for the righteous (/ˈraɪtʃəs/) Fa, heaven will not abandon him because he is poor. As long as he wholeheartedly seeks Buddhahood, he will be able to reach consummation, just like lotus flowers grow in the mud.
There was once a boy who lived in a slum in Rio De Janeiro, Brazil. He was unusually fond of soccer, but he couldn't afford

(/əˈfɔ:(r)d/) to buy a soccer ball. He kicked plastic boxes, soft drink bottles, or coconut shells taken from a garbage can. He often found an open space to kick these things. One day when he was kicking a pig bladder on a dry pond, a soccer coach caught sight of it and gave him a soccer ball. The boy tried very hard to play soccer. Soon he was able to kick the ball accurately into a bucket placed some distance away. He was eager to
play soccer with boys in the city, but those rich kids looked down upon him and willfully distanced him. Finally, the coach who had given the boy the soccer ball recognized the boy's extraordinary ability and brought him to his training camp. Three years later, this seventeen year old boy scored 21 goals during the sixth world soccer championship games and helped Brazil to win the gold cup. This boy who was once unknown to the world became the king of soccer.
In ancient Japan, peasants were considered as the underclass by aristocrats (/ˈærɪstəˌkræt/ ) and they couldn't even qualify to become monks. An
underclass boy named Wusan entered a monastery without revealing his status. He cultivated diligently and was nominated later to be the abbot. But during the ceremony,( /ˈserəməni/) a person came out and pointed at Wusan and said with scorn: "How can an underclass person become an abbot?"
None of the monks knew what to do with this situation in this solemn ceremony and couldn't stop the person from speaking. They just kept silent and waited. The ceremony was interrupted. It was so quiet that even the sound of a needle falling on the ground could be heard. Faced with this sudden attack, Wusan answered with smile: "Lotus flower in the mud." It was an ingenious reply. All people present cheered. The person had nothing to say and couldn't help but admire Wusan's exquisite answer. The ceremony     continued. People respected him even more for his underclass status.
The status of being rich or poor is like a flowing stream. It changes every moment. Only without being deluded by outer appearances  /əˈpɪərənsɪz/  and seeing through the essence of rich or poor and eminent or humble, can we treat sentient      beings equally. The rich and powerful are powerless in dealing with the catastrophes  /kəˈtæstrəfiz/ in life such as becoming old, getting ill, and dying. Nobility /nəʊˈbɪləti/ of mind and morality  /məˈræləti/    is the most precious /ˈpreʃəs/  in life
..,
http://www.pureinsight.org/node/4583